Cách đây hơn 2 năm, con trai tôi về quê bàn với vợ chồng tôi bán nhà để ra Hà Nội ở với vợ chồng nó. Chúng tôi nghĩ mình đã già, lại hay ốm đau, chỉ có mình nó là con trai nên ở với nó là hợp lý, ở Hà Nội lại tiện cho việc khám chữa bệnh khi ốm đau. Thế là chúng tôi bán căn nhà mặt đường đang ở được gần 2 tỷ đồng, đưa hết cho con trai mua nhà Hà Nội.
Lúc đó, hai vợ chồng tôi phấn khởi lắm vì được ở gần con cháu, nhưng qua thời gian ở chung mới thấy có nhiều mâu thuẫn. Chúng tôi người già, không ngủ được thì cũng cứ phải nằm yên đến gần 7h mới dậy vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cả nhà.
Đã có lần tôi dậy sớm nấu nước, quét dọn thì con dâu cằn nhằn rằng cả nhà và các cháu thức khuya để làm việc, để học nên vào buổi sáng, nếu bị chúng tôi khua dậy lúc 5h thì chúng rất mệt, trong ngày còn bao nhiêu thứ phải lo.
Chuyện ăn uống cũng thế, chúng nó ăn cơm khô, vợ chồng tôi già thì phải nấu cơm nhão. Có lần tôi nấu cơm nhão đã khiến con dâu dằn dỗi bỏ ra ngoài để ăn. Con trai thấy mâu thuẫn giữa bố mẹ với vợ thì cũng khuyên chúng tôi cố gắng hòa hợp. Nhưng có phải nói là làm được đâu, người già với người trẻ sinh hoạt không giống nhau.
Rồi có rất nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống chung với vợ chồng con trai khiến chúng tôi rất mệt mỏi. Chồng tôi nhiều lần khó chịu, khuyên tôi về quê mua một mảnh đất nho nhỏ, dựng cái nhà cấp 4, dù vất vả nhưng đỡ mệt mỏi tinh thần.
Nói vậy thôi chứ giờ tôi lấy tiền đâu ra để mua nhà vì tất cả tiền bán nhà đã đưa cho con trai mua chung cư. Tôi muốn nói với con trai suy nghĩ của chúng tôi để nó có trách nhiệm, chứ cứ ở ra đụng vào chạm như thế này thực sự mệt mỏi.