Mẹ tôi trông già hơn rất nhiều so với cái tuổi 51 do quá vất vả để nuôi 3 đứa con ăn học trưởng thành. Con gái cả là tôi, năm nay 30 tuổi. Sau tôi có hai em trai sinh đôi 24 tuổi.
Tôi lập gia đình cách đây 4 năm, và đã ly hôn hơn 3 tháng trước, hiện là mẹ đơn thân nuôi con gái 2 tuổi. Các em tôi đều chưa lập gia đình, đang làm việc tại thành phố.
Bố mẹ tôi buôn bán tại quê nhà. Mẹ thường phải dậy từ 3 giờ sáng để đi lấy hàng rồi đem ra chợ bán. Bố bán hàng tại nhà nên đỡ vất vả hơn, nhưng cũng luôn dậy sớm phụ giúp mẹ. Ở quê, điều kiện kinh tế như gia đình tôi được coi là ổn, nhưng không mấy dư dả vì tiền bạc bố mẹ tôi làm ra chủ yếu để đầu tư cho các con ăn học. Cả ba chị em tôi đều được học đại học.
Dù gia đình tôi sống rất tình cảm, chuyện tặng quà cáp vào các ngày lễ gần như không có. Đặc biệt, mẹ tôi chưa từng được nhận được món quà ngày lễ nào từ bốn bố con tôi.
Tôi thì thời son rỗi vô tâm không nghĩ đến, sau đó thì bận rộn chồng con nên cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mua quà tặng mẹ trong các ngày lễ. Chỉ đến khi ly hôn, về khóc trên vai mẹ với trái tim tan vỡ và gánh nặng con cái trên vai, tôi mới thấm thía một điều, chỉ có bố mẹ mới là người yêu thương tôi vô điều kiện, luôn mở rộng vòng tay đón nhận đứa con gái dù lúc nó hạnh phúc hay tổn thương nhất.
Cũng sau khi ly hôn, tôi mới hiểu rõ hơn sự hy sinh của mẹ cho chồng con suốt bao nhiêu năm qua lớn đến nhường nào, vì sao ở tuổi 51 người ta còn trẻ đẹp mà mẹ tôi đã như một bà lão. Năm nay là lần đầu tiên trong đời, tôi nung nấu việc tặng quà 8/3 cho mẹ, một món quà không hề lãng mạn nhưng thể hiện tấm lòng tôi. Đó là một chỉ vàng.
Ở quê tôi, phụ nữ lớn tuổi thường đeo nhẫn, bông tai bằng vàng như một cách thể hiện sự thành công, sung túc. Mẹ tôi không đến nỗi nghèo khó hơn họ, nhưng trên người không có chút nữ trang nào vì chẳng bao giờ bà nghĩ cho mình, tất cả vì chồng con. Tôi muốn mẹ cũng được hưởng một chút cảm giác phù phiếm đó.
Tôi xin nghỉ phép một ngày trước 8/3 để về quê thăm mẹ. Khi mở hộp quà ra, mẹ tôi không kìm nổi nước mắt. Bà vừa khóc vừa nói với tôi: "Con làm gì có tiền, còn phải nuôi con một mình mà tặng vàng cho mẹ. Mẹ không nhận món quà này đâu, con hãy giữ lấy để cho mình đi".
Mẹ rất cương quyết, giống như hồi xưa cương quyết nhường thức ăn ngon cho mấy chị em tôi. Phải mất một lúc lâu hai mẹ con tỉ tê tâm sự, mẹ mới chịu nhận món quà này - món quà 8/3 đầu tiên trong cuộc đời bà.
Cuối ngày, tôi lên xe về thành phố, mẹ không quên chuẩn bị đồ quê cho tôi mang đi. Lúc chuẩn bị bắt xe, bà còn dúi vào tay tôi tờ tiền 500 nghìn đồng, nói là để trả tiền xe.
Ngồi trên ô tô, tôi lén quệt nước mắt, cảm thấy cuộc hôn nhân đổ vỡ đã dạy cho mình nhiều điều, rằng chồng không phải là tất cả cuộc sống, bởi tôi còn bố mẹ, còn các em và con cô con gái bé bỏng. Tặng mẹ món quà 8/3 sớm, tôi cảm thấy nhẹ lòng vì làm được một việc ý nghĩa mà trước nay chưa từng làm.
Tôi tự nhủ từ giờ sẽ bớt vô tâm, quan tâm nhiều hơn đến bố mẹ, thay vì chỉ biết đón nhận sự chăm sóc, yêu thương của họ. Những ngày lễ như 8/3, người phụ nữ cần được nhớ đến đầu tiên, chính là người sinh ra mình.