Tôi năm nay 30 tuổi, bạn gái tôi 28. Cô ấy là mẫu người phụ nữ truyền thống, có ăn học đàng hoàng, hiện làm kế toán trưởng cho một công ty tư nhân, kinh tế cũng khá ổn.
Tôi là con trai duy nhất trong gia đình khá giả. Bố mẹ sẽ để lại đất đai và tài sản cho tôi, nên tôi cũng không cần lo nhiều về vấn đề tài chính. Thậm chí, sau này kết hôn, vợ tôi chỉ cần ở nhà làm nội trợ, chăm sóc con cái thì vẫn không thiếu tiền bạc.
Yêu nhau được 1 năm, chúng tôi cũng tính đến chuyện kết hôn. Hôm vừa rồi, hai đứa dẫn nhau đi ăn, không biết nói gì mà cả hai bắt đầu bán đến chuyện đám cưới.
Tôi nói, đám cưới là chuyện cả đời, nên cũng muốn làm to để cho cô dâu được nở mày nở mặt. Đám cưới như vậy ít nhất cũng khoảng 300 triệu. Nhưng hiện tại, tôi chưa để dành được số tiền nhiều như vậy, nên có ý định xin gia đình để cưới hỏi, vì dù sao, tiền của bố mẹ cũng để lại cho vợ chồng tôi sau này.
Nhưng khi nghe tôi nói vậy, bạn gái tôi không đồng ý. Cô ấy cho rằng, đến đám cưới cũng không tự lo được, thì sau này lấy nhau về lấy gì để nuôi con, vun vén cho gia đình. Cô ấy bảo tôi đã 30 mà đến 300 triệu cũng không tích lũy được, thế mà cũng nghĩ đến chuyện cưới xin.
Nghe thế, không hiểu sao tôi thấy tức giận vì bị coi thường, không ăn uống gì nữa mà đưa người yêu lên xe đi về thẳng.
Từ hôm đó đến giờ, chúng tôi vẫn chưa nói chuyện lại với nhau. Theo mọi người, tôi suy nghĩ thế là sai hay sao? Thời buổi này, ai chẳng được bố mẹ giúp đỡ ít nhiều. Để tôi tự gom góp đủ số tiền cưới vợ, thì cũng phải mất vài năm nữa, lúc đó chắc gì cả hai đã còn ở bên nhau?