Trịnh Thị tên thật là Thạch Tú Cô, sinh năm 1775 ở Quảng Đông, miền nam Trung Quốc. Để mưu sinh, Tú Cô làm kỹ nữ trong một kỹ viện ở Quảng Châu. Năm 1801, Trịnh Nhất, thủ lĩnh bang hải tặc Hồng Kỳ, quen biết Tú Cô và lấy làm vợ.
Nữ tặc khét tiếng
Trong 6 năm, dưới sự quản lý của vợ chồng Trịnh Nhất, bang Hồng Kỳ phát triển từ 200 thuyền 1.800 thuyền, phân biệt thân phận bằng các màu đỏ, đen, trắng, lam, vàng, lục ở mạn thuyền. Hồng Kỳ còn liên kết với bang hải tặc của nhà họ Ngô tạo thành Liên minh hải tặc Quảng Đông.
Năm 1801, Trịnh Nhất chết, nhiều khả năng là do gặp bão trên biển, quyền thừa kế hạm đội được trao lại cho Trương Bảo, con nuôi của y. Tuy nhiên, chỉ vài tuần sau đó, Trịnh Thị quyết định làm người tình của Trương Bảo, và mặc nhiên chiếm quyền chỉ huy hạm đội cướp biển Cờ Đỏ với hơn 1.800 binh thuyền và khoảng 50.000 lâu la.
Để so sánh, cướp biển Râu Đen lừng danh cùng thời với bà ta chỉ huy 4 tàu và 300 tên cướp biển, còn hải quân Mỹ thời đó cũng chỉ có 5.000 thủy binh.
Để tiện bề quản lý, Trịnh Thị trao chức thuyền trưởng hạm đội cho phó tổng tư lệnh Trương Bảo, còn bà ta phụ trách việc kinh doanh và vạch ra chiến lược quân sự cho cả đạo quân cướp biển này. Việc điều hành một lực lượng những kẻ ngoài vòng pháp luật lớn như vậy không hề dễ dàng. Để thống nhất cách quản lý hạm đội của mình, Trịnh Thị đề ra bộ quy tắc áp dụng với tất cả cướp biển thuộc quyền, cùng những điều luật hà khắc để trừng phạt những kẻ không tuân thủ.
Chẳng hạn như, Trịnh Thị quy định bất cứ cướp biển nào bất tuân thượng lệnh đều bị chém đầu tại chỗ. Nữ tướng cướp này còn đề ra những hình phạt khắc nghiệt khác như cắt tai những kẻ đào ngũ, đánh bằng hèo sắt… Chiến lợi phẩm cướp được đều phải nộp về cho hạm đội để phân chia đồng đều, tàu nào trực tiếp tham gia cướp bóc chỉ được nhận 20% giá trị.
Bộ luật này cũng có những quy định rất chặt chẽ về cách đối xử đối với tù nhân nữ. Khi bắt được phụ nữ từ các tàu buôn, những người có nhan sắc tầm thường sẽ được thả tự do về đất liền ngay lập tức, còn những cô gái xinh đẹp sẽ được đem ra đấu giá cho các cướp biển trên tàu.
Người nào mua nữ tù nhân về sẽ phải làm lễ cưới và sống trọn đời với người con gái đó, nếu có hành vi lừa dối sẽ bị xử tử. Những cướp biển hãm hiếp nữ tù nhân cũng bị xử trảm ngay trên tàu, và nếu cuộc "mây mưa" trước hôn nhân đó là do đồng thuận giữa hai người, cả hai đều bị khép tội chết.
Hạm đội cướp biển Cờ Đỏ của Trịnh Thị hoành hành trên vùng biển phía nam, xuống tới tận Malaysia, thậm chí còn kiểm soát nhiều ngôi làng ven biển từ Ma Cao đến Quảng Châu, áp thuế cho người dân sinh sống tại các làng này.
Tàu cướp biển của Trịnh Thị tấn công, cướp bóc không chừa một ai, từ tàu buôn Trung Quốc cho tới tàu hải quân của Anh, Bồ Đào Nha. Triều đình nhà Thanh nhiều lần điều binh vây đánh, hải quân Bồ Đào Nha cùng các chiến thuyền của công ty Đông Ấn cũng tham gia truy quét đội quân hải tặc này, nhưng đều thất bại vì lực lượng của hạm đội Cờ Đỏ quá lớn.
Một đề đốc hải quân Mãn Thanh dâng sớ lên triều đình báo cáo về đội quân này như sau: "Hải tặc quá mạnh, chúng tôi không thể khống chế chúng bằng vũ lực".
Sau ba năm liên tiếp giao tranh trên các vùng biển, quân triều đình vẫn không thể nào khuất phục nổi đội hải tặc của Trịnh Thị. Tuy nhiên, nội bộ hải tặc cũng bắt đầu xuất hiện chia rẽ, lục đục, phân thành hai nhánh là Cờ Đỏ và Cờ Đen. Dưới sức ép quá lớn của quan quân triều đình, nhóm Cờ Đen chấp nhận đầu hàng. Nhận thấy việc tiếp tục dùng vũ lực vây ráp khó có thể khuất phục được Trịnh Thị, triều đình nhà Thanh đành xuống nước, chấp nhận đàm phán để thuyết phục nữ hải tặc này đầu hàng vào năm 1810.
Rửa tay gác kiếm
Triều đình nhà Thanh cử tổng đốc Lưỡng Quảng ra đàm phán với hải tặc Trương Bảo, nhưng cuộc đàm phán sớm rơi vào bế tắc khi nhà Thanh khăng khăng đòi kẻ cầm đầu hải tặc phải khấu đầu quy phục trước quan binh triều đình, cũng như những bất đồng trong việc xử lý số của cải cướp được.
Trịnh Thị quyết định tự mình ra tay, tay không dẫn theo 17 đàn bà, trẻ em tiến vào phủ tổng đốc để điều đình. Cả hai đi đến thống nhất Trịnh Thị được quyền giữ lại toàn bộ của cải cướp được, để đổi lấy việc quy thuận triều đình.
Yêu sách khấu đầu được giải quyết bằng cách tổng đốc Lưỡng Quảng đứng ra làm chủ hôn trong lễ cưới giữa Trịnh Thị và Trương Bảo, để cặp đôi này quỳ lạy quan tổng đốc như một hình thức tạ ơn. Đến lúc đó, sự nghiệp cướp biển của Trịnh Thị coi như chấm dứt.
Sau khi quy thuận triều đình, đội quân cướp biển của bà bị xử tử 126 tên, 400 tên bị lưu đày, số còn lại được trả tự do hoặc sung vào quân ngũ. Trịnh Thị và Trương Bảo có với nhau một đứa con.
Khi Trương Bảo chết, Trịnh Thị quay trở về Quảng Châu để mở một sòng bạc, và tiếp tục công việc kinh doanh cho đến khi qua đời vào năm 1844, hưởng thọ 69 tuổi.