• image

    Xóa ký ức

    Như Bình

    Những đổ vỡ, mất mát, cô đơn và run rẩy trước cuộc đời đã khiến cho Thư nhiều lần trốn chạy, muốn quên đi phần đời cay đắng của mình, muốn xóa ký ức buồn đau, day dứt. Mỗi lần vấp ngã, cô lại đứng lên, vùng chạy khỏi vùng ký ức xa xót, vòng quay luẩn quẩn và nghiệt ngã ấy đã bóp chết đời sống thể xác và tâm hồn cô.
Chương mới nhất
  • 22/07/2021
    Tôi biết Thư lại trở về. Con sông trước ngõ mờ mịt bụi nước ngày Thư đến. Gió từ sông thổi lên, hà thứ hơi nước ấm sực ngấu mùi bùn non, nôn nao mà sao tôi thấy Thư rùng mình. Đôi vai gầy mảnh của Thư như run lên. Tôi nhớ hơi thở của Thư quá. Đâu rồi bàn tay nóng, cặp má nóng, cái mũi buốt lạnh cọ cọ vào tay tôi những lúc hai đứa buồn. Nhớ ngực Thư phập phồng thở sau một chuỗi dài Thư liên mồm nói, nói và nói trong cơn ức không biết xả cùng ai…
    Xem thêm Thu gọn
  • 22/07/2021
    Tôi đã để cho linh hồn tôi đau mãi vì hối hận, vì đã có lúc tôi muốn mình biến mất khỏi Thư. Như lúc này đây, tôi đứng gần Thư lắm, trong mờ mờ hơi nước phả lên từ mặt sông mà chân tay tôi cứng như những thỏi đá lạnh khổng lồ không thể vươn tới để đụng khẽ vào vai Thư được… Tôi đã rất ân hận...
    Xem thêm Thu gọn
  • 22/07/2021
    Có lần tôi hỏi Thư học đâu ra cái kiểu khóc quái gì mà sợ thế. Khóc mà như không khóc. Không khóc mà lại đang khóc. Không nức nở, không sụt sịt, không chớp mắt mà nước cứ ậng lên, cứ dàn mi, cứ vo tròn lại từng giọt to tướng lăn lăn trên má, rớt xuống tay đánh tách làm cả tôi và Thư đều giật mình. Kiểu khóc gì lạ vậy chứ. Thư cười, nước mắt lăn nhiều hơn…
    Xem thêm Thu gọn
  • 22/07/2021
    Nhưng lần ấy, tôi thấy Thư lạ lắm, Thư mở to mắt nhìn mà không nhìn. Từ trong đáy mắt trong veo, những giọt nước mắt lăn ra khỏi tròng mắt, ầng ậng nước, rơi búng xuống mặt sông, làm cả hai đứa giật mình. Tôi hỏi Thư: "Thư khóc đấy à". Thư choàng tỉnh: "Việc quái gì mà khóc được chứ"...
    Xem thêm Thu gọn
  • 22/07/2021
    Chiều nay, nhìn dáng Thư đứng cô độc bên bến sông, linh hồn tôi như tan chảy. Ước gì trong cái đời sống vui tươi náo động, hỗn mang đang diễn ra từng ngày kia, Thư không bao giờ phải tất tả tách ra khỏi dòng chảy ấy để đi tìm tôi. Ước gì tôi không bao giờ còn phải gặp Thư nữa. Và trong những cuộc kiếm tìm của Thư, tôi không còn trong thói quen trí nhớ của Thư...
    Xem thêm Thu gọn