Chương mới nhất
-
Tối hôm ấy trời đẹp lạ lùng. Đang tiết đông, trời lúc nào cũng ngoen ngoét xám, mây sà thấp, mọng và ẩm, bất chợt như có một phép tiên, bầu trời hửng sáng hệt như một kẻ đại nhác đang ngủ vùi, chợt vùng thức dậy. Gió hu hu thổi. Mây táo tác dạt bốn góc trời, để lộ ra những vì tinh tú. Và trăng. Trăng mùa đông bao giờ cũng cô độc, lạnh lùng. Giá như không có tiếng mèo hoang gào khản đặc ngoài vườn, hẳn Binh đã không được tận hưởng thời khắc hiếm hoi này...Thu gọn
-
Thế lại hay, không ra quả thì thành nhãn cảnh, quá tốt. Binh dụi mắt một lần nữa. Theo phản xạ, Binh hơi lùi lại. Đúng là có cái gì loằng ngoằng làm xao động đám lá thật. Bịch một cái, vật gì đó rơi xuống gốc nhãn, khiến Binh nhảy dựng. A, hóa ra một con mèo. Chính là con mèo hoang, ngoào khản đặc ban nãy...Thu gọn
-
– Ông nói cái gì? Thạnh tái mặt, mắt đá sang cô tập sự. Mắt cô nàng lảng ngay không tiếp nhận luồng nhìn của Thạnh. Tiếng Thạnh yếu ớt, lõm bõm, đứt quãng.. – Em à, tôi… nói con rắn hổ mang… Binh đập rầm cặp bản thảo xuống bàn, bụi bay mù phòng, anh thở hổn hển, tay ôm lấy đầu, nom rất chi là hoàn cảnh, tội nghiệp...Thu gọn
-
Như để chiều chồng, hoặc giả để chứng minh Binh hoang tưởng, Hoạt lục lọi mọi xó xỉnh. Khỉ gió thật, đúng là không có rắn. Tuy vậy lần này, Binh không còn hoang mang, nghi hoặc như lần gặp rắn trước nữa. Không thể chượi vào đâu được, không còn nghi hoặc gì nữa, rõ rằng có một con rắn tồn tại trong nhà Binh...Thu gọn
-
Binh quờ quạng tìm thứ vũ khí khác. Anh lết trên sàn nhà dần về phía sau. Lưng Binh chạm vào giá sách. Đây rồi, mắt Binh lướt vào những cuốn sách đóng bìa cứng dày cộp nằm trên giá. Con rắn cũng đã tiến sát Binh. Một, hai, ba… Binh tới tấp ném những cuốn sách vào con rắn...Thu gọn