-
Tiếng rừng
Hiền Phương
"Tiếng rừng" là một tiếng vọng sâu thẳm và bền bỉ, xuyên chảy mãi trong cuộc đời của nhân vật Hiền. Rừng vừa là khát vọng trở về với thiên nhiên, vừa là tất cả những rung động nguyên sơ nhất của tình yêu, tuổi trẻ mà ai cũng muốn gìn giữ. Khi thấy rừng xanh tươi ngút ngàn, Hiền hạnh phúc. Khi thấy rừng bị tàn phá, Hiền đau đớn, xót xa. Truyện ngắn, vì thế còn là một thông điệp gửi đến tất cả chúng ta về tình yêu với rừng, về trách nhiệm bảo vệ rừng của mỗi người. Thông điệp ấy ở ngày hôm nay cũng như muôn ngày sau, hẳn chưa bao giờ là cũ
Chương mới nhất
-
Năm ấy, anh 19 tuổi, tôi 16. Anh học Đại học năm thứ ba, còn tôi mới năm thứ nhất - lính mới của trường. Vừa chân ướt chân ráo, tôi đã nghe mọi lời bình luận về anh. Người ta kháo rằng, anh là một gã phù thủy có nhiều quyền năng bí ẩn, chứa nam châm trong mắt, sắt đá trong tim...Thu gọn
-
Tôi kể với anh về tuổi thơ của tôi, căn phố nhỏ với hai dãy xạ hương cao ngất, thường trút lá vào mùa xuân, lá rải kín mặt đường ướt át. Chúng tôi mài lá xạ hương bằng nắp chai bia để được những mảnh vòng tròn, chơi búng nó để ăn được nhiều....Thu gọn
-
Nửa giờ sau anh xuất hiện. Chúng tôi lặng nhìn nhau. Xung quanh tôi mọi người tự dưng im bặt. Chưa kịp nói với nhau một lời, tiếng loa phóng thanh báo tập hợp đã vang lên....Thu gọn
-
Tôi đã đến nơi anh yên nghỉ. Mộ anh được rời về nghĩa trang liệt sỹ, chỉ còn lại cây đại thụ của rừng. Tôi ngẩng nhìn tán lá, những chiếc lá bằng bàn tay óng mượt. Khi các loài cây khác trong rừng chưa kịp tỉnh vì gió thì những chiếc lá này đã lắt lay như triệu triệu bàn tay nhỏ vẫy gọi...Thu gọn
-
Chồng tôi nhìn tôi hồi lâu, hình như đầu óc đang nghĩ gì lung lắm. Tuần sau, chồng tôi đưa về nhà một pháp sư ở tận Tây Nguyên. "Vợ anh bị vong nhập" - thầy pháp điễm tĩnh nói với chồng tôi...Thu gọn