Chương mới nhất
-
"Mặt trời khuất sau rặng núi phía xa, trên nền trời chỉ còn lại những đám mây nhiều hình thù kỳ dị. Chải hái thêm mấy cây rau đắng bỏ vào gùi rồi ngước mắt tìm đứa con đang lúi húi trong bụi ngô. Nhặt cái gùi cõng lên lưng, Chải đi về phía đứa bé trong khi nó đang ngồi ngắm nghía một quả dưa chuột to bằng bắp tay..."Thu gọn
-
Nhà văn Đỗ Kim Cuông có lối vào truyện về đề tài giáo dục khá lạ! Lạ ở chỗ, một cậu bé mồ côi không nơi nương tựa, học chưa hết chương trình phổ thông đã tìm cách để đi làm nghĩa vụ quân sự và được là anh bộ đội chỉ vì một mục đích không bị các cô gái ở làng mình coi thường. Anh ta toại nguyện khi được đứng trong quân ngũ. Vốn là dân miền biển, quen với sóng nước, bơi lội nên anh ta được biên chế vào một đơn vị hải quân. Và, ở đơn vị bảo vệ đảo khơi này, anh ta – nhân vật tôi - đã gặp người thầy đầu tiên của đời mình.Thu gọn
-
Nguyễn Ngọc Tư là một cây bút ở Cà Mau, sinh 1976. Cô từng đoạt giải Nhất cuộc thi Sáng tác văn học tuổi 20 với tập truyện ngắn Ngọn đèn không tắt. Ở ngòi bút trẻ này sớm thấy sự già dặn trong cách viết, tạo dựng tính cách nhân vật. Trong Cuối mùa nhan sắc, các nhân vật đã về già. Họ đã từng có một quãng đời tuổi trẻ nhiều kỷ niệm sóng gió. Ông già Chín Vũ chỉ vì đam mê cô đào hát trẻ đã quyết theo cô tận chân trời góc bể, bỏ gia đình bề thế sung túc, chấp nhận cuộc sống khó khăn. Đào Hồng vốn là người tài sắc, giọng ca mê hồn, đã khiến bao người ngẩn ngơ, trong đó có chàng trai Chín Vũ. Tình yêu đơn phương của Chín Vũ với đào Hồng đằng đẵng mấy chục năm trời. Ngay cả khi đào Hồng lâm vào cảnh bi đát, ông vẫn lặng lẽ chăm lo cho đào Hồng và nuôi nấng cả người con của cô và người tình. Sự hấp dẫn truyện ngắn Cuối mùa nhan sắc ở giọng điệu tự nhiên, chi tiết sinh động…Thu gọn
-
"Thoạt đầu, bạn tôi nói anh sẽ đến đó giúp tôi một thời gian, trước khi anh kiếm được một việc làm ổn định. Tôi không chờ đợi gì ở người con trai này. Nhưng tôi mong anh như một thói quen"...Thu gọn
-
Nhân vật chị cả trong truyện là một mẫu phụ nữ khá phổ biến, chịu thương, chịu khó, tần tảo, yêu thương chồng con, hết lòng vì gia đình, thậm chí còn chút cam chịu cố hữu. Người viết đã chú ý tạo nên tính cách nhân vật với những nét rất riêng. Đó là bệnh cười của “chị cả”. Cứ tức lên là cười, cười mãi không dứt, cười như không biết trời đất là gì, cười từ trong mà ra… Cũng chính vì sự cười này mà chị cả nên duyên...Thu gọn
-
"Nam loạng choạng đứng dậy, rờ rẫm mãi mới bước ra được cửa xe, người phụ xế phải giúp anh và gần như nâng bổng anh lên đặt xuống vệ đường, rồi chiếc xe phóng đi để Nam ngồi lại một mình. Nam bỗng thấy lòng chùng xuống. Một nỗi buồn da diết xâm chiếm"…Thu gọn