-
Hai người đàn bà xóm Trại
Nguyễn Quang Thiều
Hình ảnh hai người đàn bà sống với nhau, mỏi mòn chờ đợi người không bao giờ trở về, dường như chúng ta đã biết, đã gặp ở đâu đó. Số phận ấy, sự đợi chờ, mất mát ấy… có nhiều lắm trên đất nước ta qua hai cuộc chiến tranh. Mật và Ân cũng giống như bao người phụ nữ Việt Nam thời chiến, thầm lặng hy sinh tuổi thanh xuân và hạnh phúc riêng mình.
Chương mới nhất
-
Vào lúc lên đèn thì trời có mưa. Có lẽ đây là cơn mưa cuối đông, vì chỉ còn mươi ngày nữa là tết. Gió từ bãi sông rộng thổi hắt từng làn mưa bụi về phía chân đê. Tiếng mưa mỏng và nhẹ như tiếng người thì thào đâu đó. Cả triền bãi rộng chảy ven chân đê làng Chùa chỉ còn lại một ngôi nhà nhỏ...Thu gọn
-
Mấy chục năm về trước. Cũng những đêm mùa đông giáp tết ở trong chái bếp như thế này. Hai bà lão ngồi trước bếp lửa và hồ hởi nói với nhau về chuyện gói bánh chưng. Ngày ấy họ còn trẻ lắm. Cả hai chưa ngoài hai mươi tuổi. “Năm nay thế nào anh ấy cũng về - Mật thì thầm - Chị Ân nhỉ”. “Tao cũng mong quá - Ân nói như bằng hơi thở - Đêm qua tao mơ thấy con gà trống mổ vào ngón tay út. Mấy năm rồi chẳng ai về ăn tết”.Thu gọn
-
Mật nói như khóc - "Em và chị Ân tết nào cũng mong các anh về. Năm nào hai chị em cũng gói nhiều bánh…”. “Mình sắp đánh lớn. Đơn vị tôi đang chuyển quân lên mặt trận Hoà Bình. Hai chị em ở nhà có khoẻ không?”. “Chúng em thế nào cũng chịu được. Chỉ lo cho các anh hòn tên mũi đạn. Sao anh về chẳng tin cho chị Ân biết trước?”. “Đang kháng chiến mà cô cứ làm như…”. Người lính cười.Thu gọn
-
Khoảng chín giờ tối thì Bắc lên đường. Mật tiễn Bắc xuống bến sông. Khi đến sát mép nước, Bắc quay lại. Anh đặt bàn tay lên vai Mật. Những ngón tay người lính mỗi lúc như bấu chặt vào vai chị. Mật thấy rét run lên, hai hàm răng chị va vào nhau lập cập. “Anh đi nhé - Người lính thì thào - Hai chị em ở nhà thương nhau. Anh và Ngữ sẽ sớm về”. Bắc đi được một tiếng đồng hồ thì Ân về. Nghe tiếng Ân gọi cửa, Mật run bắn và oà khóc...Thu gọn
-
Vào đầu năm 1968, Ân nhận được thư Bắc gửi về. Trong thư anh nói đang đóng quân ở Quảng Bình bên cạnh dòng sông đẹp như sông Đáy quê anh. “Chị Ân ơi - Mật cuống quýt - Chị đi vào tìm anh ấy đi. Đi ngay đi. Mọi việc đồng áng cứ để em”. Suốt mấy ngày đó, cứ chốc chốc Ân lại mang thư chồng ra đọc và khóc. Cuối cùng chị quyết định khăn gói đi thăm chồng...Thu gọn