Tôi lấy chồng được 8 năm nhưng đã có 3 đứa con. Suốt thời gian lấy chồng, tôi chỉ biết đẻ con và phụ việc gia đình. Chồng tôi làm công nhân nên cuộc sống khá eo hẹp. Có lẽ vì phải gánh vác toàn bộ kinh tế của gia đình nên chồng tôi lúc nào cũng cáu gắt, nhiều lúc anh ấy chửi mắng tôi vô cớ. Tôi chỉ lần nói lại là bị chồng xông vào thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Càng ngày, những trận đòn của chồng dành cho tôi càng nhiều, tôi biết mẹ chồng thương tôi nhưng không làm gì được.
Cách đây mấy tháng, khi con út được 2 tuổi, tôi nhờ mẹ chồng trông con để xin đi làm công nhân. Mẹ chồng tôi mừng lắm, khuyên tôi cứ yên tâm đi làm còn các cháu để bà lo. Tôi làm việc chăm chỉ nên được mọi người quý mến, trong đó có anh trưởng dây chuyền hay quan tâm hỏi han. Tôi và mọi người đều thấy việc đồng nghiệp quan tâm nhau là chuyện bình thường, mà tôi và anh sếp cũng chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với nhau trong giờ nghỉ chứ chứ có chuyện gì quá đáng, thế mà chồng tôi lên tận công ty gọi tôi ra cổng, đánh vợ giữa rất nhiều người khiến bảo vệ công ty phải can thiệp. Sau lần ấy, chồng bắt tôi ở nhà và tôi cũng không còn mặt mũi nào đến công ty nữa.
Khi tôi nghỉ việc chồng lại đay nghiến là tôi có quan hệ mờ ám mới phải nghỉ, chứ nếu đàng hoàng thì sao không cứ đi làm. Không chỉ thế, sau mỗi lần đay nghiến, anh ta lại xông vào đấm tát tôi túi bụi. Cuộc sống của tôi không khác nào địa ngục. Mỗi lần chồng tôi đi vắng, tôi và mẹ chồng lại ôm nhau khóc. Bà nói thương tôi rơi vào hoàn cảnh của bà thời trẻ, bà không muốn tôi phải chịu đựng đến già như bà nữa. Bà khuyên tôi bỏ chồng để làm lại cuộc đời, hai đứa cháu đầu để bà nuôi, đứa bé hơn cần mẹ thì tôi nuôi.
Mẹ chồng thương tôi nên mới nói ra như vậy, nhưng tôi chưa sẵn sàng cho quyết định quá lớn trong cuộc đời mặc dù tôi thấy sợ hãi cuộc sống với người chồng hiện tại. Tôi phải làm gì để thoát ra khỏi cảnh này, hay số phận đã an bài tôi như vậy?