• image

    Ông ngoại người Mông

    Đỗ Xuân Thu

    Chiếc áo chúng ta mặc trên người có thể thay đổi về kiểu dáng, chất liệu, hoa văn, nhưng vẫn được gọi đúng tên chứ không phải là một khái niệm khác. Cũng vậy, những giá trị thuộc về bản chất, tâm thức văn hóa có thể điều chỉnh cho phù hợp với cộng đồng chứ không bao giờ mất đi. Điều này được tác giả Đỗ Xuân Thu gửi gắm qua truyện ngắn “Ông ngoại người Mông”...
Chương mới nhất
  • 09/06/2021
    Tại bến xe khách thị xã, lão Sùa khệ nệ tay xách nách mang ngơ ngác giữa đám đông ồn ào. Ngoài kia, nườm nượp người xe, lão nhìn rối cả mắt. Từ đây về nhà con gái lão phải mất một độ đường nữa. Xốc lại ba lô sau lưng, xách lồng gà lên, lão định hướng rồi bước theo mọi người...
    Xem thêm Thu gọn
  • 09/06/2021
    Chị đỡ chiếc ba lô cho bố và bảo Nga xách con gà để vào phòng tắm. - Ba mẹ con ở nhà cả thế này? Thế bố chúng nó đâu? Vừa yên vị trên ghế, lão Sùa hỏi con gái. Hôm nay chủ nhật, con và các cháu đều nghỉ cả mà bố – Ngân nói – Nhà con vẫn phải ra công trường. Sao bố xuống bến không điện để con ra đón? - Điện đóm gì. Có máy đâu mà điện. Mí lại dăm chục xe ôm cho nhanh. Đón với đưa cách rách lắm.
    Xem thêm Thu gọn
  • 09/06/2021
    Cơm nước xong, lão Sùa bảo cháu dẫn sang thăm mấy nhà hàng xóm. Gì thì gì cứ phải chào hỏi nhau một đôi câu cho phải phép. Biết được ý định của lão, Ngân chặn luôn: - Bố không phải đi đâu cả. Nhà người ta bận suốt tuần, được ngày chủ nhật tự do, bố đừng quấy rầy họ. Không như ở trên quê mình đâu. Nhà nào biết nhà đó thôi đấy. Ngân lại gần bố thì thầm: - Bố thấy không? Người ta còn làm thêm cả cửa sắt khóa ngăn từng tầng, từng khu một đấy, bố ạ...
    Xem thêm Thu gọn
  • 09/06/2021
    Nhìn thẳng mặt con gái, lão Sùa nói vẻ giận dỗi: - Vậy thì thôi. Tao ở nhà. Cả nhà mày cứ đi nhà hàng mà sinh nhật. - Không. Ông phải đi với chúng cháu – cu Tèo giãy nảy – Ông về dự sinh nhật cháu cơ mà. - Ông cứ mặc vậy đi cho oách – cái Nga tiếp lời em – Cháu thích ông đúng là ông cơ.
    Xem thêm Thu gọn
  • 09/06/2021
    Thấy phòng bên nhốn nháo kêu cướp, Đạt vội chạy sang. Chị mất túi xách kêu khóc chỉ chỏ ra phía bờ sông. - Nó chạy hướng đó. Chỉ có ông lão dân tộc đuổi theo thôi. Anh ơi! Mọi người ơi! Bắt nó giúp em với! Đạt nhìn quanh, không thấy bố vợ đâu, đoán là ông đã đuổi theo nó. Anh liền lao đi. Người lớn trẻ con tất cả đều ngơ ngác. Ngân trở lại nghe tin, chị cuống lên. Giời ơi! Liệu bố có làm sao không? Người ta “đám ăn tìm đến đám đòn tìm đi” sao bố cứ “ôm rơm nhặm bụng” thế cơ chứ?
    Xem thêm Thu gọn