-
Nắng ở cuối cùng sông
Hoàng Anh Linh
Sự đổi thay chóng mặt của nhiều làng quê cho thấy sức hút, sức phủ sóng tốc độ của các tiện nghi và lối sống hiện đại. Tuy vậy, vẫn có những người nông dân “ngược pha” khỏi làn sóng đó. Họ vẫn sống với những thói quen, công việc thời quá khứ, trong khi thôn xóm đã khác xưa. Họ không hiểu vì sao bản thân trở nên kỳ cục khi chẳng thể nào xoay chuyển, hòa mình hội nhập với đời sống mới đầy kỳ thú mà cộng đồng, những người thân đang tận hưởng. Bỗng dưng họ trở thành kẻ quê kệch, mặc cảm, lủi thủi với những niềm riêng khó tỏ.
Chương mới nhất
-
Ngày mai thằng Hậu về. Trong đêm tối, xung quanh chỉ toàn tiếng muỗi u u và tiếng mấy con ễnh ương chệu chạo kêu từ xa. Ông bật dậy ngồi đó, với cái nét mặt khắc khổ toàn nếp nhăn và đồi mồi, tự lắc đầu. Đêm nay ông đi bắt cá đêm, đem theo xị rượu, ba con khô cá khoai để dành trong chạn bếp từ lâu. Giữa cái ruộng mênh mông hoang vắng, xa xa thưa thớt mấy cái gò mả trắng hếu, ông hớp một hớp rượu, nhai trệu trạo con cá khô. ..Thu gọn
-
Cái bọn choai choai lạ hoắc ở cái xí nghiệp mới gần nhà, cứ canh trời tối là bắt sạch không còn một con. Những ánh chớp lập lòe trên bầu trời đêm. Trời sắp mưa. Ông lại nhớ tới thằng Hậu. Một đêm mùa hè mấy chục năm về trước, ông với thằng Hậu đi câu cá đêm. Ngày đó vẫn còn con lạch băng qua ruộng gần gò mả. Thằng Hậu nó kiếm đâu mớ bông súng về trồng đầy lạch, hoa nở đỏ cả mặt nước, bên dưới cơ man là cá...Thu gọn
-
Không gì ngon bằng cua đồng xứ mình. Thiệt! Ngày xưa cứ chịu khó lội bùn một bữa là bắt được cả rổ, đem về đăm nhuyễn nấu canh mồng tơi rau ngót thì thứ gì cho bằng. Hổng lẽ thằng Hậu quên rồi à? Có lần thằng Hậu đem hộp tổ yến về, giá trị bằng mấy giạ lúa. Ông săm soi mãi không nỡ ăn, cũng không biết phải ăn làm sao. Thỉnh thoảng, ông len lén nhìn nó. Nó trắng trẻo thư sinh bao nhiêu, ông khô mốc nhăn nheo lọt thỏm trong cái áo thun mắc tiền nó bắt ông mặc từ chiều...Thu gọn
-
Ông đứng đó nhìn bóng nắng dần tắt phía chân trời, cái áo ông đang mặc cũ nát lắm rồi, dãi nắng dầm sương. Ông bệnh nặng cả tháng trời, thằng Hậu lo sốt vó đánh xe về chở ông đến tận bệnh viện thành phố. Trong cơn sốt mê man, ông nhớ mùa lúa chín thuở xa xưa nào, mọi người thay phiên nhau cắt lúa. Ông và thằng Hậu mỗi buổi chiều đều ra cánh đồng trơ gốc rạ mót những bông lúa còn sót lại về cho gà vịt. Mùi thơm của lúa lúc nào cũng quyện chặt vào người nồng đượm, thơm thơm…Thu gọn