-
Cô Sáu Cam
Lê Ngọc Hạnh
Câu chuyện buồn, vui nhiều cảm xúc của người phụ nữ tên Sáu Cam gắn bó với mảnh vườn của mình. “Bán hay không bán” - câu hỏi trong lòng nhân vật Sáu Cam có lẽ cũng là nỗi băn khoăn của không ít người nông dân trước đổi thay của cuộc sống. Lao động vất vả, chăm bón cả năm mà lại gặp điệp khúc “được mùa mất giá”, không ít người đã bán mảnh vườn cha ông để lại hoặc nhiều năm gây dựng để thay đổi cuộc đời. Nhưng bà Sáu Cam không làm như vậy. Trải qua mấy năm cơ cực khi trái cây mất giá, cuối cùng bà Sáu Cam cũng được thu hoạch hoa thơm trái ngọt.
Chương mới nhất
-
"Bán hay không bán?"- câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Sáu Cam. Hễ đêm nằm xuống là câu hỏi cứ xoáy trong đầu, nhưng sáng ra nhìn vườn cây, Sáu Cam lại thôi ý định. Cứ như vậy, suốt mấy mùa rồi, cái nhà tuềnh toàng vẫn chưa thay được cái nóc, cái nền đất mỗi mùa mưa nước ngập ngụa lênh láng cũng chưa lót được tấm gạch tàu...Thu gọn
-
Đám giỗ về, dọc đường Sáu Cam suy nghĩ. Con Hai lấy chồng thì ở bên nhà chồng rồi, còn thằng Được với con Út Đậu, ba má con mấy năm nay cứ loay hoay với mấy miếng ruộng, chỗ này có chút éc, mỗi năm mần được hai, ba vụ lúa. Thằng Được vừa làm ruộng vừa đi hái dừa mướn bữa đực, bữa cái. Bữa nào không ai kêu đi bẻ dừa thì vác bình bọng đi chích cá để đỡ tiền chợ được bữa nào hay bữa nấy...Thu gọn
-
Hai má con Sáu Cam mặc thiên hạ nói ra nói vô, ngày nào cũng trùm nón áo, xắn quần ra vườn phát cỏ, xắn mương. Út Đậu ở nhà phụ Sáu Cam được vài tháng thì cũng "bon chen" đi làm xí nghiệp may. Nó lý lẽ với Sáu Cam rằng người trẻ ở xứ này đâu thấy ai đi làm ruộng, làm nương mà biểu nó phải làm. Chẳng thà để nó đi mần xí nghiệp tới tháng lãnh lương đem tiền về thấy còn nhanh hơn cuốc đất, trồng cây rồi ngồi chờ hái trái. Mà đến hồi có trái nó lại sợ nghe cái điệp khúc được mùa mất giá, được giá mất mùa của mấy tay thương lái lắm!Thu gọn
-
Đám con nít xóm Đình hay nhắc đi nhắc lại chuyện cái lần đi hái trộm chôm chôm vườn Sáu Cam. Bữa đó Sáu Cam đi đám giỗ xóm ngoài, về tới nghe đám con nít chí chóe sau chái nhà, Sáu Cam đi ra, tỉnh bơ: " Tụi con tìm bịch ni lông đựng chôm chôm hả, để bà Sáu vô nhà lấy cho nhe...". Đám trẻ trâu chưng hửng đứng ngó nhau, cứ tưởng cả đám sẽ bị bắt cột tay vô gốc cây, không cũng bị chửi một trận té tát chứ có đâu mà còn được bà Sáu cho bịch đựng chôm chôm ăn cắp mà mang về...Thu gọn
-
Người ta còn tính dùm, miếng đất hồi đó chia lại của Tư Bận có ba chỉ vàng giờ bán cũng được năm, bảy cây chứ đâu ít, vậy là lời khẳm rồi, bán đi chứ còn tiếc gì. Mặc thiên hạ kêu bán vườn, bán đất, Sáu Cam vẫn cứ ngày ngày cắp thúng ra sông, ra rạch hái rau móp, rau choại về bán. Ngày hái được chục ký rau móp, Sáu Cam kiếm được năm sáu chục ngàn. Bữa nay đi hướng này, mai Sáu Cam đi hướng khác…Thu gọn