• image

    Vé vớt

    Nguyễn Quang Thân

    Ở tiểu thuyết “Tắt đèn”, ông Nghị, bà Nghị kẻ nâng lên, người hạ xuống, cốt để mua rẻ bầy chó con và cái Tí – con gái đầu lòng của chị Dậu. Còn trong truyện ngắn “Vé vớt” của nhà văn Nguyễn Quang Thân, vợ chồng ông Hải cũng hùa nhau đóng kịch, kẻ đấm, người xoa, cốt để ăn chặn số tiền công hai năm đi làm giúp việc của chị Hà Tĩnh. Bản thân chị giúp việc trong truyện ngắn này, từ cái tên đã mang tính tạm bợ, chung chung, cho thấy thân phận bèo bọt của những người nghèo trong xã hội, tương lai thì mờ mịt, mà hiện tại thì bấp bênh.
Chương mới nhất
  • 02/06/2021
    Chị Hà Tĩnh là cái tên nhà chúng tôi gọi chị, người đồng hương “bỗng dưng đến nhà” trong một đêm mưa gió. Đêm ấy cả nhà sắp lên giường thì chị đập cửa chứ không bấm chuông. Mẹ tôi lò dò đi ra, nhìn một lúc qua chiếc mắt thần, rồi quay lại nói thật khẽ với cả nhà: “Hình như con Hà Tĩnh, có mở cửa không?”...
    Xem thêm Thu gọn
  • 02/06/2021
    Bác gái chỉ nói: “Để chị cho con Hà Tĩnh sang giúp một tay” và chúng tôi chỉ biết tên chị từ hôm ấy. Cái tên cũng hay hay, chị Hà Tĩnh, nghe quý phái, lại gợi nhớ quê nghèo. Chị sang, làm việc này việc kia, ai bảo gì làm nấy, lầm lũi như cái bóng. Nhưng lại thạo việc nhà, đâu vào đấy, bố tôi nói cô này có tính chuyên nghiệp cao...
    Xem thêm Thu gọn
  • 02/06/2021
    Chị Hà Tĩnh không phải là cái kim mà giấu dễ dàng. Không ai nói thì nhà bác Hải cũng biết chị đang náu nhà tôi. Tôi đánh xe đến nhà bác kể lại sự tình. Bác trai chưa đi làm, nghe chuyện, bảo tôi: “Vỡ cái lư hương bác chết một nửa người. Nhưng biết làm sao bây giờ? Người ta cũng là người, phải xử lý vấn đề đúng nguyên tắc nhưng bên cạnh đó cần chú ý tính nhân bản. Về cơ bản là như thế, bà ở nhà tiếp cháu, tôi phải đi đây!”...
    Xem thêm Thu gọn
  • 02/06/2021
    Mẹ tôi nói: “Thế tiền chị để đâu? Hôm đến đây chỉ thấy tay không?”. Chị Hà Tĩnh mỉm cười, tự tin. Tôi bỗng thấy chị đẹp, cao quý, vẻ đẹp của một bà chị cả quá lứa lỡ thì, đang dồn tâm sức mồ hôi và chắc cả nước mắt nữa cho mấy đứa em được đến trường. Giây phút đó, cái nhìn của chị như muốn nói: “Bà đừng quá lo cho em, em không giàu nhưng em chắt bóp tiền lương mấy năm ở mướn cũng không ít đâu nhé!”...
    Xem thêm Thu gọn
  • 02/06/2021
    Nếu ai đã từng bị nghe lệnh bắt hay bị chìm đò, bị nhốt trong căn phòng đang bốc lửa mà cửa ngoài khóa chặt may ra có thể hiểu được nét mặt lạ lùng của chị Hà Tĩnh lúc đó. Chị trân trân, không nói gì, cũng không khóc, tôi không hiểu chị đang nghĩ gì nữa. Còn tôi thì tôi hiểu. Hiểu cái tình thế hiểm nghèo của chị. Nhưng tôi không biết phải xử lý thế nào đây?
    Xem thêm Thu gọn