• image

    Trung du tím biếc

    Nguyễn Kiên Cường

    Tác giả Nguyễn Kiên Cường được biết đến từ một cuộc thi viết truyện ngắn trên mạng xã hội. Anh đạt giải nhất với chùm truyện ngắn khá đặc sắc, với một giọng văn mới mẻ, hấp dẫn, chuyển tải những nội dung giản dị, đời thường, gần gũi. Trong "Trung du tím biếc", anh viết về hình ảnh người chiến sĩ công an nhân dân, những đồng đội của mình nơi anh đang công tác với tình cảm chân thực, hồn hậu...
Chương mới nhất
  • 13/04/2021
    Trại tạm giam nằm bên trong những quả đồi như hình bát úp, đường bê tông mới đổ men theo những triền đồi, uốn lượn như đường cong của những cô người mẫu. Hai bên đường, những tàng hoa mua chen chúc nở, tím hồng mải miết. Thấp thoáng vài ngôi nhà với mái ngói xô nghiêng, ẩn hiện bên trong những lùm cây trĩu quả, hệt như đàn lợn con bú mẹ. Mỗi lần đi trên con đường đó, Phan lại thấy lòng nhẹ tênh với cảm giác rất mực yên bình...
    Xem thêm Thu gọn
  • 13/04/2021
    Mỗi lần nhận thuốc, mẹ mân mân mê mê, đôi mắt đục mờ thảng thốt nhìn Phan, rồi cẩn thận xếp gói thuốc vào chiếc thùng phuy gỉ sét. Mẹ bảo: "nếu thuốc của bố mày hiệu nghiệm, hẳn ông ấy giờ đã chả sống khổ sở như thế". "Mẹ không dùng sao không vứt nó đi". Mẹ cười trừ: "Để đó cho nhà có mùi thuốc bắc". Phan biết, mẹ thi thoảng vẫn nhìn cái thùng phuy ấy, để cảm nhận những rơi rớt của cái gọi là tình nghĩa vợ chồng. "Mà mày giống thằng bố mày quá, từ cái mắt, cái miệng, nhất là nụ cười. Ngày xưa mẹ mê như điếu đổ cái nụ cười ấy, giờ mới thành ra thế này"...
    Xem thêm Thu gọn
  • 13/04/2021
    Lớn lên rồi Phan mới đủ khôn để ngẫm nghĩ về những điều mẹ nói. Đúng là cả đời mẹ, dành tất cả thanh xuân trong tất bật, lo toan và đầy cam chịu để đổi lấy chiếc lưng còng, vậy mà chẳng thể giữ nổi bước chân của bố. Từ ngày bố có gia đình mới, bồn hoa oải hương kia cứ lụi dần, mặc cho mẹ vẫn chăm bón. Giờ cái lưng còng ngày một kéo mẹ gần hơn về đất, và bố thì chẳng trở về...
    Xem thêm Thu gọn
  • 13/04/2021
    Có tiếng gọi cổng, Phan chạy ra. "Anh ơi, cho em hỏi, đây có phải nhà anh Phan không ạ". Phan khựng lại khi nhìn thấy cô gái ấy, một cảm giác rất quen. "Vâng, tôi là Phan, cô là…?". "Em là Chi, em gái chị Hương, nhà gần cơ quan anh ấy…". Phan quýnh quáng. "Anh tưởng em đang đi học, mà sao xuống tận nhà anh…?". Mẹ từ vườn sấp sấp, ngửa ngửa chạy ra: "Mở cổng mời khách vào nhà đi con, sao đứng mãi đó". Phan thấy rõ ở mẹ một cảm giác mừng rỡ hoan ca, như thể hàng chục năm trời chẳng có cô gái nào bước vào cánh cổng nhà anh…
    Xem thêm Thu gọn