• image

    Thu của ngàn năm trước

    Thu Trân

    Có những điều khi đã thành dĩ vãng, thật xa xôi, không thể trở lại, ta mới thấy nhớ tiếc. Ai bảo người giàu, người thành đạt không có nỗi lo, không có nỗi buồn, không khi nào có thời giờ để trống vắng, lạc lõng. Nhìn bề ngoài, cuộc sống của nhân vật Long quá đủ đầy, gia đình, danh vọng... tưởng chẳng có gì đáng để phiền muộn. Thế nhưng, đi vào thẳm sâu, ngóc ngách tâm hồn mới thấy những khoảng trống khó lấp đầy. Câu chuyện như cổ tích ấy dưới ngòi bút vừa đời thường, vừa sâu lắng của nhà văn Thu Trân đã tìm được lối đi vào tâm hồn người đọc, người nghe...
Chương mới nhất
  • 31/08/2021
    Sau giờ làm việc buổi chiều, Long hứng khởi chưa từng thấy. Anh huýt sáo thật to bài hát mình thích khi đứng rước gương chải lại tóc. Chiều nay anh có cái hẹn với người bạn học cũ. Sẽ có bao nhiêu điều để nói với nhau sau hơn hai mươi năm xa cách. Điều khiến anh ngạc nhiên nhất là Toàn, người bạn hẹn gặp anh chiều nay, vẫn là một nông dân như thuở nào. Trong khi đó, nhiều người bạn học cùng khóa với Long ngày xưa đều có chút ít vị trí trong xã hội, mà theo như lời bạn bè nói, Long là người có vị trí "chạm nóc"...
    Xem thêm Thu gọn
  • 31/08/2021
    Uống đến chai thứ hai thì Toàn bắt đầu ngà ngà say. Anh nói năng phóng khoáng hơn, bớt giữ gìn ý tứ trước Long hơn. Chẳng thà như thế mà Long thấy dễ chịu. Chuyện bạn bè ngày xưa ào ạt tràn về. Toàn nốc ly rượu cái ót rồi cười khà khà: - Con người có số ông ơi. Ông nhớ thằng Tân cao lồng nhồng không, nhiều khi đứng trước lớp nói năng chẳng ra làm sao, vậy mà bây giờ làm sếp một cơ quan văn hóa cấp bộ. Như tui đây nè, đâu đến nỗi xấu trai, cũng đào hoa lả lướt như ai, mà số làm nông dân cũng hoàn nông dân ông à!
    Xem thêm Thu gọn
  • 31/08/2021
    Long đẩy cửa bước vô phòng. Áp lực công việc khiến lúc nào anh cũng thấy nặng nề. Như trong cuộc họp sáng nay, mọi người dồn hết trách nhiệm cho anh trong các bước đột phá mời gọi các nhà đầu tư nước ngoài tham gia những công trình xây dựng lớn của thành phố. Anh không ngại gì chuyện phải nhận lãnh trách nhiệm với bản tính dám làm, dám chịu xưa nay của mình. Nhưng anh cảm thấy chán. Sao ai cũng thích chui vào cái kén an toàn đến thế...
    Xem thêm Thu gọn
  • 31/08/2021
    Vậy là Long đi thăm Nhàn. Phòng bệnh dành cho người ung thư thời kỳ cuối mới thật là dễ sợ. Ai cũng bước vào phòng bằng bộ mặt thương cảm tội nghiệp. Mọi người đều tưởng tượng được ngày chị Nhàn ra đi. Ai vào thăm cũng cho chị nhiều tiền và nhắn nhủ, động viên. Riêng Long thì chỉ có ký cam và hai hộp sữa. Anh không tiếc gì với người phục vụ tận tụy mình bao nhiêu năm. Anh vừa ý từ cách rửa những chiếc ly thủy tinh sạch bóng đến nghệ thuật chọn hoa và cắm hoa của chị. Cả cách dạy con cũng thế...
    Xem thêm Thu gọn
  • 31/08/2021
    Có tiếng gõ cửa rụt rè. Long thoáng rùng mình. Giống tiếng gõ cửa của Nhàn. Hay là... chị cũng đang đứng ngoài ban công chờ anh sai vặt? Long cười xòa, thấy mình nhảm. Anh hắng giọng: - Mời vào! Con bé Nhi đẩy cửa, chạy ào vào như gió. Nó đến ôm chặt anh, khóc thút thít. Anh đẩy nó ra, rút khăn tay lau nước mắt cho nó: - Có chuyện gì vậy, con nói cậu nghe đi, không được khóc, con phải bình tĩnh và kiên cường như mẹ vậy!
    Xem thêm Thu gọn