• image

    Mùa mộng mơ

    Diệu Ái

    Ngỡ rằng chuyện tình yêu tuổi hoa niên là đắm say mơ mộng, là lãng mạn hẹn hò nhưng đằng sau chuyện ba người, sâu thẳm bên trong là nỗi đắng cay, xa xót về phận người, thân phận của những người đàn bà bất hạnh. Điểm sáng của truyện là lòng bao dung độ lượng, tình thương và lòng nhân ái vô bờ, hướng về ánh sáng và niềm tin để cuộc sống tươi đẹp và ý nghĩa.
Chương mới nhất
  • 26/07/2021
    Em ngồi bó gối trước thềm, ngắm đoàn tàu chạy xa xa rồi mất hút phía chân núi, miệng lẩm bẩm một bài thơ nào đó trong vô thức. Cái dáng ngồi cong cong hình dấu hỏi ấy qua bao năm vẫn vậy. Chỗ hạt gạo bên khóe miệng lúc ẩn lúc hiện, lúc sâu lúc nhạt. Tôi đứng tần ngần ngó trân trối em như ngó cái nỗi đau tưởng như đã tan đi từ lâu lắm rồi, mà thực ra vẫn vẹn nguyên chưa từng hao hụt...
    Xem thêm Thu gọn
  • 26/07/2021
    Chốc nữa, em sẽ loanh quanh bên giàn bông giấy, chăm chút cái cây nhỏ, chăm chút cả điều đặc biệt mà chưa ai dám mở lời. Lâm thường gật đầu ngay mỗi khi tôi bảo “hay là mình chạy lui tới chơi với em thêm chút xíu nữa.” Những ngày hè yên ả, chúng tôi có thời gian ngồi bên nhau nhiều hơn. Em rộn ràng xáo động, tôi và Lâm lặng lẽ cạnh bên...
    Xem thêm Thu gọn
  • 26/07/2021
    Cái con người câm lặng ấy, cách đó mười bảy năm đã bế về trên tay một con bé đỏ hỏn ngậm bàn tay mình mút chùn chụt. Ông quỳ dưới chân mẹ xin tha lỗi, mẹ của nó đã trút hơi thở cuối cùng để sinh nó ra. Mẹ không nói gì nhưng bà nội gào khóc, la mắng ba. Hơn ai hết, nội hiểu nỗi khổ của mẹ, người con dâu tảo tần một mình nuôi mẹ chồng đau yếu, một mình sinh con, chờ chồng mòn mỏi để rồi sau những chuyến công tác dài ngày chưa kịp nhìn đứa con đang ngậm sữa, chồng đã mang về một món quà còn chưa khô cuống rốn...
    Xem thêm Thu gọn
  • 26/07/2021
    Như Lâm qua bấy nhiêu năm đi rồi quay lại mà đâu thuộc về tôi. Lâm chỉ trao gửi cho tôi chút niềm tin ít ỏi, hy vọng lời thương kia sẽ đến được nơi mình cần. Nhưng thứ tôi cần lại nhiều hơn thế. Trước hôm Lâm về thì nội đi. Nội lần lần bàn tay mềm mại của em rồi bật khóc. Khác với vẻ tỉnh rụi của nội lúc người đổ nước rửa bát vào nồi cháo em vừa nấu, khác với khuôn mặt ngơ ngác thỏ thẻ xin lỗi em như đứa trẻ lúc mỗi sáng em cặm cụi thay đồ rồi vơ chăn màn, áo quần khai nồng từ giường nội đi giặt...
    Xem thêm Thu gọn