• image

    Lão gù

    Đỗ Xuân Thu

    Cuộc đời "Lão gù" không được kể từ ngôi thứ nhất, mà dần hiện lên qua hồi tưởng của nhân vật “tôi” và “bà nội”… Kể từ đó, câu chuyện rẽ hướng liên tục, khiến người đọc, người nghe đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác: hóa ra lão gù có tên, hóa ra lão là người dưới xuôi, hóa ra người đàn ông khuyết tật ấy cũng có một mối tình… Mạch truyện càng về cuối càng dồn nén, để rồi vỡ òa trước số phận của một con người dẫu méo mó về hình hài nhưng vẹn tròn về nhân cách...
Chương mới nhất
  • 09/03/2021
    Tin lão Gù qua đời lan nhanh ra khắp làng Cổ Cò. Trống làng chưa báo, vậy mà sớm ra gần như cả làng đều đã biết. Nhà nọ hỏi nhà kia. “Lão Gù mất tối qua rồi đấy, bên ấy biết chưa?”. “Thế hả? Bà Tịch cũng vừa báo tôi xong”. “Tí nữa đi đám ới tôi câu để đi cùng nha”. “Đến sớm tí bà ạ”...
    Xem thêm Thu gọn
  • 09/03/2021
    Ông Gù cũng có họ tên như bao người khác. Hình như là Cao Văn Nghiêu thì phải. Tôi nói hình như vì, thứ nhất, tôi còn nhỏ tuổi không rõ lai lịch về ông ấy. Tôi chỉ nghe đôi ba lần bà tôi kể về ông ấy có nhắc đến cái tên đó. Thế thôi. Thứ hai, cả làng Cổ Cò này cũng không ai gọi tên ông ấy bao giờ...
    Xem thêm Thu gọn
  • 09/03/2021
    Lúc đầu cũng run lắm. Sau rồi thấy chúng nó ầm ào xung phong “bùm” “đoàng”, tôi cũng quên béng đi. Cũng lăn lê, ẩn náu. Cũng “pằng pằng” tấn công. Chỉ đêm về hình dung lại khu mồ mả mới sợ. Vậy mà hôm sau gặp nhau tôi lại “chiến đấu” vô tư...
    Xem thêm Thu gọn
  • 09/03/2021
    Dị tật vậy mà anh ấy nhanh nhẹn lắm. Ngược lại, cứ có gì ngon bà tôi lại phần anh Gù. Những hôm đột xuất mưa gió, hai người nép vào nhau trú mưa trong cái quán giữa chợ. Và thế là lửa tình bén lên, âm ỉ cháy trong lòng mỗi người...
    Xem thêm Thu gọn
  • 09/03/2021
    Tôi luống cuống rồi nhận ra sự ngờ nghệch vô duyên của mình. Đúng là đồ trẻ con. Tôi lí nhí: “Cháu xin lỗi. Tại cháu quen mồm bà ạ”. Bà tôi xuống giọng xí xóa: “Thôi. Không sao. Tranh thủ ăn tối rồi hai bà con mình sang với ông ấy”...
    Xem thêm Thu gọn