• image

    Hương của một đời

    Phan Mai Hương

    “Hương của một đời” viết về cuộc đời của một người bình thường. Một người như chị Điền ai cũng có thể gặp và ai cũng có thể quên. Chị là một bông hoa không hương sắc, cũng chẳng phải người khéo léo, giỏi giang, miệng lưỡi sắc sảo để người ta chú ý, lưu tâm. Và cũng bởi vì thế, trước bi kịch của đời mình, chị nhẫn nại và cam chịu. “Hương của một đời” có cách viết dung dị, không hề lên gân. Có cảm giác tác giả đang kể lại câu chuyện của một người bạn hơn là viết một truyện ngắn nhiều lớp lang...
Chương mới nhất
  • 31/08/2021
    Về cơ quan mới, tôi thân với chị, người thấp béo, chân ngắn, bước đi phục phịch. Bàn tay thô ráp, nhăn nheo của người vất vả, không búp măng nuột nà như cô y tá phim Hàn. Mái tóc mỏng dính, mọc thưa thớt trên cái đầu tròn và to, vài sợi lơ thơ rủ xuống vầng trán dô. Cha tôi nói con gái trán dô bướng lắm, tôi nghĩ chỉ là thích làm theo ý muốn của mình...
    Xem thêm Thu gọn
  • 31/08/2021
    Chị nói to,“Ăn cái bánh mì này, uống cốc nước là khỏi hạ áp”. Chị lấy bánh mì chuột trong túi ni lông ngoắc trên cột. Ra chị xách theo chục bánh mì chuột để chữa bệnh. Chị rót nước nóng vào cốc thủy tinh, xúc vài thìa đường gluco khuấy đều lên, thìa chạm thành cốc lanh canh như chào đón buổi sáng vui vẻ. Tôi chần chừ rồi quay gót. Tôi nghĩ chị chữa bệnh kiểu gì kỳ cục, cẩu thả và liều lĩnh...
    Xem thêm Thu gọn
  • 31/08/2021
    Hải qua một đời vợ, cưới khoảng tháng thì ly hôn, chưa con cái, sống kín đáo, không tụ bạ như thanh niên công trường, thích chơi cờ tướng với bố Điền. Quý mến chàng kỹ sư giỏi và chăm chỉ, bố Điền tôn trọng không hỏi Hải về chuyện cũ. Điền trượt Đại học Y lần hai, nên học cao đẳng y tế cộng đồng, gần bốn năm trôi chóng vánh, Điền về phòng y tế của xí nghiệp lắp máy...
    Xem thêm Thu gọn
  • 31/08/2021
    Sáng sớm, Điền ngồi bên hồ với ý nghĩ ước sao được ngâm mình xuống, lộn trái mình ra như một cái vỏ chanh. Mỗi chiều, lo sợ mặt trời rơi xuống sau dãy núi xanh tím. Mỗi tối, Điền đều nghĩ làm sao ly hôn được ngay. Vùng hồ Thác Bà trong ký ức của Điền chỉ là sự lạnh lẽo vô hồn, sự hung dữ bạo dâm khủng khiếp...
    Xem thêm Thu gọn
  • 31/08/2021
    Chị ngượng nghịu: “Chị quen rồi, một mình một giường, nằm ngang nằm dọc tùy ý - Chị cười - "Thêm người phức tạp lắm, chị chả lấy chồng, cứ ở vậy đến già, thằng Tâm thì có bố nó lo. Thế là được rồi”. Tôi bảo: “Chị nên giữ lại một mối quan hệ nào đó, làm bạn tri kỉ cho mình không buồn”. Chị nói: “Làm gì có thời gian mà buồn chứ”...
    Xem thêm Thu gọn