• image

    Đợi mùa nắng ấm

    Tống Ngọc Hân

    Đặc tả hiện thực nghèo khó, môi trường sống khắc nghiệt, trang văn của Tống Ngọc Hân cứ chênh chao, day dứt trước những thân phận hết sức hồn nhiên và đầy bản năng. Đối mặt với trắc trở nhưng tâm hồn của họ vẫn thánh thiện, tình người tha thiết, mãnh liệt. Ai nói, nghèo đói thì biến chất, tha hóa? Tống Ngọc Hân vẫn thấy trong đáy sâu cái tình người bàng bạc, neo đậu. Ba mươi nghìn chỉ đủ phần ăn cho hai người nạp đủ năng lượng chống chọi cái đói của bữa trưa lạnh rét buốt xương. Ông Sùng, Páo, Dâu cứ nhường nhịn, đùn đẩy nhau mãi. Bát phở cứ trút qua trút lại...
Chương mới nhất
  • 27/07/2021
    Páo thấy trong người mệt, bát cơm thứ tư bỏ dở. Dâu cũng chỉ ăn từng ấy bát là no rồi. Dâu dứng dậy trước, rồi đến Páo. Ông Sùng ăn chậm vào cuối bữa để canh mâm. Trên mâm gỗ chỉ còn ít cải đắng luộc và một bát muối ớt. Bên cạnh mâm, năm đứa cháu nội của ông đang xúm xít quanh cái bát tô bằng nhôm to đùng, mỗi đứa một cái thìa, nhăm nhăm ngoáy vào tô cơm trộn canh đỗ tương...
    Xem thêm Thu gọn
  • 27/07/2021
    Giường bên kia, mẹ chồng Dâu đang kìm tiếng rên. Nó đau cái chân đấy. Cả mấy năm quần đảo nát các nẻo đường từ phố về bản, từ bản lên phố, không đau sao được. Cái khớp gối nó kêu răng rắc mỗi lần co, duỗi. Dâu thương mẹ chồng, cái thương thật lòng thật dạ mới có thể sai khiến người phụ nữ ngoài hai mươi buông tay nọ, bắt tay kia để mọi việc trong nhà đâu vào đấy. Để rồi mới hai mươi nhăm tuổi, mặt Dâu đã có khối nếp nhăn...
    Xem thêm Thu gọn
  • 27/07/2021
    Đến quán cơm quen thuộc, cả ba dừng lại. Ông chủ quán gọn lỏn “pùa” (trăm). Ông Sùng cố nài “Pùa pê mà” (trăm ba mà). Ông chủ cười nhạt nhắc lại “pùa”. Ông Sùng biết không nài được thêm thì đành hạ thồ than xuống, nhận tiền rồi cả ba cùng đi. Bây giờ than Tàu rẻ, người ta không mua than của người bản địa nữa đâu...
    Xem thêm Thu gọn
  • 27/07/2021
    Ngồi bên cạnh chồng, Dâu cũng làm y như vậy với bát phở của mình. Páo chậm rãi uống từng ngụm rượu nhỏ. Dâu uống từng thìa nước phở. Páo trộn gia vị và thịt lên thật đều. Dâu gắp hết chỗ thịt quay vào bát của chồng rồi mới trộn. Páo gắp trả lại, Dâu lại gắp sang. Dâu ngồi nhích ra, vẫn uống nước phở. Páo hết cốc rượu, hết thịt thì chuyển sang ăn phở...
    Xem thêm Thu gọn
  • 27/07/2021
    Có quá nhiều sự thúc giục, bà Sùng đưa thuốc lên miệng khi chúng đã bở ra thành bột. Sống như thế này khổ con, khổ chồng quá, bà giơ cái chân ra, tiếng kêu lắc rắc tố tội già nua. Ngày mai, ngày kia chúng nó bán gì? Còn gì mà bán nữa đâu. Bà uống thuốc rồi tìm vào chỗ nằm. Cái suy nghĩ của người già đau ốm cứ lởn vởn bên cái sự chết...
    Xem thêm Thu gọn