• image

    Cô gái xuống ga Vĩnh Yên

    Phạm Duy Nghĩa

    Nhà văn Phạm Duy Nghĩa từng có những tâm sự về hoàn cảnh ra đời của truyện ngắn này. Theo đó, "Cô gái xuống ga Vĩnh Yên" là một câu chuyện có thật ở ngoài đời mà nhân vật tôi trong truyện cũng chính là tác giả. Trên chuyến tàu từ Lào Cai về Hà Nội, anh đã ngồi cùng ghế với một cô gái trẻ tên Diễm Quyên. Mọi tình tiết diễn ra y như trong diễn biến của câu chuyện. Ngoài đời thực, Diễm Quyên đã theo tác giả về ký túc xá ở một tuần. Phạm Duy Nghĩa nhớ lại: “Quyên là một người khá đặc biệt. Cô chưa học hết cấp 3 và đã từng phiêu dạt trong Nam ngoài Bắc. Lần đầu được đặt chân đến một trường đại học ở thủ đô, cô rất vui và bỡ ngỡ. Trong suốt một tuần ấy, chúng tôi sống trong trẻo như đôi chim non. Tôi hì hục viết luận văn, cô thì mải mê đọc sách và tôi kinh ngạc thấy khả năng thẩm văn của cô còn tốt hơn cả một số nhà phê bình”.
Chương mới nhất
  • 01/09/2021
    Tôi ra ga vào một buổi sáng mùa đông giá lạnh. Khoang tàu nghẽn đặc người. Chen qua đám hành khách ồn ào, hỗn độn, tôi vừa tìm được số ghế bên cửa sổ thì tàu chuyển bánh. Tàu chạy xuyên qua đại ngàn. Sương mù bay lãng đãng trên rừng cây thân trắng ken dày, đẹp một vẻ hoang sơ như phong cảnh xa xôi trong những cuốn sách viết về phương bắc...
    Xem thêm Thu gọn
  • 01/09/2021
    Trời về chiều. Qua cửa sổ toa tàu, thấp thoáng những mảnh đồi cằn cỗi, hiu hắt miền trung du. Gió thổi xao xác trên những ngọn bạch đàn thưa thớt, còi cọc. Mớ tóc xõa của cô gái quệt vào mặt tôi buồn buồn. Từ mái tóc ấy tỏa ra một mùi thơm hăng hắc, làm tôi nhớ đến mùi hoa dã xuân mọc um tùm trong thung lũng Tắc Cô, nơi tôi đã ghé chơi trong chuyến thăm thú vùng cao vào mùa hè năm trước...
    Xem thêm Thu gọn
  • 01/09/2021
    Nhưng tôi đã nhầm. Ngay đêm đầu tiên ngủ chung giường, người con gái đã nằm nghiêng như dán chặt vào tường, đôi mắt nhắm nghiền, thiêm thiếp, bằn bặt. Những vuốt ve, âu yếm của tôi trở thành vô duyên như sóng vỗ vào gờ đá. Thoạt đầu tôi thấy khó hiểu, hoang mang. Trong một giây không kiềm chế được mình, tôi gần như bóp vụn cả những đường cong đang nhòe vào bóng tối. Diễm như choàng tỉnh, ngơ ngác. Rồi chợt hiểu ra, cô ta cau mặt khó chịu: - Anh làm sao thế? Anh để yên cho em ngủ với chứ.
    Xem thêm Thu gọn
  • 01/09/2021
    Anh ấy nằm chết dưới một cái cây bật gốc, thân cây đè nát đầu anh. Phần bụng anh bị chim rỉa gần hết. Em nhận ra anh ấy nhờ cái bàn tay sáu ngón đen thui còn nguyên vẹn. Năm ngoái, em có gặp một chị cùng làm ở công trường dạo đó. Chị ấy bảo ở vùng hồ, những người có việc đi đêm thỉnh thoảng vẫn gặp hồn ma của anh ấy. Tất cả bọn họ đều khẳng định đã nhìn thấy một cột khói đen giống hình người cụt đầu, bay chập choạng trên mặt hồ và vực lau vào những đêm trăng suông vắng lặng.....
    Xem thêm Thu gọn
  • 01/09/2021
    Nghe tôi hỏi, cô ta cười: "Anh quen cái con nghiện trà, nghiện cà phê nặng ấy à? Có dạo nó chung vốn với em, nhưng đã chuồn về thị xã hai năm rồi. Dạo Tết nó ghé qua, có để lại đây số điện thoại di động...". Tôi cảm ơn cô gái. Về thị xã, tôi dừng xe máy tại một trạm điện thoại công cộng. Tôi bấm số. Trả lời tôi là một giọng đàn ông khê nặc và cáu kỉnh: "Diễm nào? Không nhớ Diễm nào hết. À, cái gì?... A, đến Cà phê Đêm Rừng mà hỏi". "Xin lỗi, quán ấy ở...". "Thôi ông im mẹ đi! Dân chơi gì mà đụt thế?"...
    Xem thêm Thu gọn