• image

    Chuyện Nguyên Phong

    Doãn Dũng

    Câu chuyện bắt đầu từ tích xưa, chuyện Nguyên Phong - là chiến công hiển hách của quân dân Đại Việt trong cuộc chiến chống giặc Nguyên Mông, đến câu chuyện thời hiện đại, cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Đó là truyền thống đánh giặc giữ nước của nhân dân ta, không chịu khuất phục, cúi đầu trước bất cứ một thế lực ngoại bang nào. Tác phẩm là một bản hùng ca của lòng yêu nước, lòng yêu hòa bình.
Chương mới nhất
  • 22/07/2021
    Chiếc taxi màu vàng đặc trưng của thành phố New York tạt vào lề đường. Ông lão lái xe tầm bảy mươi tuổi, tóc nâu bạc, mặt đỏ như gà chọi ngoảnh mặt ra, mỉm cười với anh. Anh bảo: “Cho tôi đến Tarrytown”. Ông lái xe nói: “Chỗ đó xa. Không chạy đồng hồ được. Để tôi xem bảng giá”. Vừa nói, ông ta vừa lôi cuốn sổ dày như từ điển ra tra cứu. Ông ngẩng lên, hỏi: “Anh trả tiền mặt hay thẻ?”. Anh trả lời: “Tiền mặt”. “Vậy thì 150 đô”. Anh gật đầu...
    Xem thêm Thu gọn
  • 22/07/2021
    Cuộc đời chinh chiến, trận mạc của bố trong ký ức anh chỉ đọng lại có thế. Những năm tháng sau đó, bố là một ông thợ sửa xe đạp. Sáng sáng chống nạng, tập tễnh xách đồ nghề đựng trong hòm đạn đại liên màu xanh rêu ra đầu ngõ. Nơi có hai chiếc cột điện gần nhau được căng mảnh áo tơi ở giữa che mưa nắng. Đấy là “cơ quan” bố công tác cho đến khi mất...
    Xem thêm Thu gọn
  • 22/07/2021
    Bố chụp lấy chiếc nạng, phăm phăm đi ra đầu ngõ, đứng hẳn dưới loa đợi nghe cho rõ. Đúng sáu giờ ba mươi phút, tiếng phát thanh viên vang lên thông báo: Sáng sớm nay, một số điểm trên biên giới phía Bắc thuộc các tỉnh Lạng Sơn, Hoàng Liên Sơn, Lai Châu đã bị tấn công bất ngờ…
    Xem thêm Thu gọn
  • 22/07/2021
    Mấy tháng sau khi anh Hai hi sinh. Một chiếc xe u oát biển quân sự đỗ xịch trước ngõ. Bố đang dở tay “công tác”, siết lại ốc trục sau cho chiếc xe đạp bị sang vành. Nhìn thấy hai người lính bước xuống xe, ông hực lên một tiếng. Cánh tay tóp teo đầy gân xanh giật mạnh cán cờ lê. Cái ốc bị quá lực, chờn ren lỏng toẹt...
    Xem thêm Thu gọn
  • 22/07/2021
    Mẹ lấy chiếc áo lụa đen ra mặc. Mẹ lại giục anh ra phố chụp ảnh. Anh vùng vằng: “Hết chiến tranh rồi. Sao mẹ phải làm thế?”. Mẹ thắp hương cho hai anh, rồi nói: “Các anh con cũng nghĩ là hết chiến tranh. Giờ còn không biết nằm ở đâu”. Dứt lời, như hoá dại, mẹ ngửa cổ thét lên một tiếng khóc dài. Bố ngồi bên bàn nước, cầm cái chén ném xuống đất vỡ tan, quát: “Im … mồm…”. Mẹ lấy tay bịt mồm mình, hức hức rồi rũ xuống như tàu lá chuối bị lửa táp...
    Xem thêm Thu gọn