"Bà mẹ điên"-tác phẩm đạt giải vàng tại kỳ LHPT toàn quốc lần thứ XIV

01/07/2020, 08:28

VOVLIVE - Với tác phẩm "Bà mẹ điên" của nhóm tác giả Đỗ Thanh Tửu, Nguyễn Thủy Nguyên, Hứa Thế Quang, Trần Thanh Hường, Đài PTTH Yên Bái đã giành giải vàng tại kỳ LHPT toàn quốc lần thứ XIV ở thể loại câu chuyện truyền thanh.

 
Kịch bản

Tên tác phẩm: BÀ MẸ ĐIÊN

Thời lượng: 28 phút 45 giây

Chỉ đạo nội dung: Nguyễn Thanh Thủy

Tác giả KB: Thủy Nguyên

Biên tập, dàn dựng: Thanh Tửu

******

Các vai:

Bà mẹ điên

Seo Dúa ( Bà nội A Tủa )

A Tủa

Bố A Tủa

Dì Seo Mỷ

Và một số vai thiếu nhi, dân bản vùng cao

Dẫn chuyện: Quê tôi là một vùng sơn cước với những dãy núi cao trùng điệp, những thác nước cao, đẹp đến nao lòng, những con suối quanh co dài hun hút nhưng cũng hết sức dữ dằn trong mùa mưa lũ. Một lần đi nương, gặp lũ quét bất ngờ ập về, mẹ tôi khi đó đang mang thai tôi, đã bị dòng suối hung hãn cuốn đi. May mắn được cứu thoát, nhưng phút giây kinh hoàng đối diện với tử thần đã ám ảnh mẹ tôi suốt những tháng ngày sau đó khiến bà mắc chứng trầm cảm và hóa điên sau khi sinh tôi. Bà lầm lì như một bóng ma, thoắt ẩn, thoắt hiện thỉnh thoảng lại ré lên những tràng cười điên dại, khi lại nức nở khóc như đứa trẻ, lúc lại lang thang trong bản, ngoài rừng. Người trong bản coi bà như một bóng ma, một điềm gở, bởi vậy khi bà bước chân vào nhà ai thì chủ nhà ngay lập tức phải đi mời thầy đến cúng để giải điều xúi quẩy. Tuy nhiên có một điều kỳ lạ là bà vẫn nhớ tên con trai A Tủa, mỗi lần nghe tôi khóc là mẹ điên lại chạy về gọi và đòi cho tôi bú….

 (Tiếng trẻ con khóc đòi bú….)

Bà mẹ điên: ( Nói như gào) - A Tủa….Đưa tôi….đưa cho tôi…em bé…A Tủa …

Seo Dúa: - Cái con mẹ điên này, mày đừng có hòng bế con… thằng A Tủa còn đỏ hỏn thế này đưa cho mày để mày ném nó đi như hòn đá à…còn lâu nhé.

Bà mẹ điên: - Trả con tôi….đưa trả đây…(khóc..) … trả đây.

Seo Dúa: ( Cầm cái roi vụt xuống đất đen đét và quát to) : - Đi ra ngoài kia mau, Mày mà chạm vào thằng A Tủa, thì tao đánh chết. Nào, nhanh… ra ngoài ngay…

(tiếng trẻ khóc to) - Khổ thân cháu nội của tôi, đói rồi đây mà…

Bố A Tủa: - Mẹ à, A Tủa đang khát sữa, còn mẹ điên của nó thì cương sữa căng hết cả ngực,….hay là cứ để mẹ điên của nó vào cho A Tủa bú đi…

Seo Dúa: - Hây dà …Bố thằng A Tủa nói cái gì thế…Không được đâu, trong cái sữa của mẹ nó có cái bệnh điên đấy. Thằng A Tủa mà bú cái “sữa điên” vào, nhỡ lây bệnh thì sao… Bây giờ mày chịu khó bế A Tủa sang nhà dì Seo Mỷ có con dâu SeoPla đang nuôi con nhỏ xin cho A Tủa bú nhờ một tý cho đỡ nhớ sữa mẹ.

Bố A Tủa: - Trời bên ngoài đang lạnh, mẹ cuốn thêm cho cháu cái chăn để con bế nó đi luôn…Mà…mẹ à, con tính phải đưa mẹ A Tủa đi tỉnh chữa bệnh thôi.

Seo Dúa: ( Thở dài…) - Bố thằng A Tủa tính sao thì tính, nhưng nhà mình chắc không có đủ tiền chữa cái bệnh điên này đâu. Tao nghe nhiều người nói mẹ A Tủa bị ma rừng làm, vì thế mình mời cái thầy mo cao tay về cúng sẽ khỏi mà…

Bà mẹ điên: - Trả tôi em bé….cho bú….cho bú…em bé….(cười sằng sặc) …

Bà trả em bé đây…trả đây…(khóc)

Dẫn chuyện: Mấy ngày sau, một thầy mo to nhất vùng đến cúng cho mẹ không khỏi, đến lượt bố tôi đưa mẹ xuống tỉnh chữa cả nửa năm trời cũng chẳng hết điên. Thế nhưng dường như bệnh càng nặng, mẹ điên càng nhớ đến tôi. Lúc thì lấp ló sau cánh cửa nhìn bà nội cho tôi ăn, khi nấp sau chiếc lù cở nghe bà nội ru tôi ngủ… mẹ điên như canh chừng từng việc làm của bà nội đối với tôi…Một buổi tối, nhân lúc bà nội đặt tôi ngủ và đi ra ngoài, mẹ tôi lẻn vào bế tôi lên, ngắm nhìn tôi không chớp mắt rồi nhấp nhấp môi cười rạng rỡ…Tuy nhiên chỉ vài phút sau, hành động của mẹ bị phát hiện. Bà nội tôi nổi trận lôi đình, lao vào giằng lấy tôi và cầm cây roi quất tới tấp đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà rồi chốt cửa lại. Quá đau đớn và sợ hãi mẹ tôi đứng ngoài kêu khóc, cười nói điên dại rồi bỏ đi ngay trong đêm ấy …

Seo Mỷ: - Bác Sùng Dúa à …bác có nhà không đấy…?

Seo Dúa: - Dì Seo Mỷ đấy à, dì vào chơi. Tôi chả ở nhà thì còn đi đâu được chứ, suốt ngày phải bế ẵm cái thằng A Tủa đây bà này…

Seo Mỷ: - Rõ khổ, thằng bé đỏ hỏn thế này mà thiếu sữa mẹ thì vất vả quá…Thế vẫn chưa tìm thấy cháu dâu hả bác ?

Seo Dúa: - Đã mấy ngày rồi,…cả chục người nháo nhác đi tìm rồi… mà không biết cái con mẹ điên nó đi đâu ? Tôi đã bảo không phải tìm nữa, nó biết đi thì khắc biết về thôi! Nhà mình đã chăm sóc, chữa trị cho nó tốn bao nhiêu là lợn gà, tiền bạc rồi…mà nó điên thì có về cũng như người bỏ đi thôi…

Seo Mỷ: - Ấy…sao bác lại nói thế, cháu dâu mắc bệnh thì càng phải yêu thương, chăm sóc nó chứ. Có khi bác để mẹ nó cho bú, chăm bẵm con thì có khi bệnh lại khỏi ấy chứ.

Seo Dúa: - Hây dà!….Cái này thì dứt khoát là không được. Người điên thì đâu còn biết phân biệt đúng, sai, con cháu cái gì nữa. Đưa thằng bé cho nó có khác gì đưa con dê vào miệng con hổ… Nhà tôi được mỗi thằng A Tủa là cháu đích tôn, là cái rễ tương lai của họ Giàng, nhỡ có chuyện gì thì sao?

Seo Mỷ: - Ừ...Cái lý của bác cũng không sai, ai mà biết được mẹ điên sẽ làm gì với thằng bé. Kể cũng khó thật.

Dẫn chuyện: Mẹ tôi đi biệt tăm, ai cũng nghĩ là mẹ đã chết ở một nơi nào đó. Kể từ ngày mẹ điên bỏ nhà đi, bà nội tôi luôn cảm thấy ân hận vì đã trót đánh đuổi mẹ tôi.Năm tôi lên 6 tuổi, nhận được thông tin mẹ tôi lang thang ở một huyện vùng thấp, bố tôi liền xuống tìm và đưa mẹ về. Xuất hiện trước mặt chúng tôi, mẹ điên trông còm nhom, tiều tụy, quần áo rách tướp,tóc tai bù xù, tay bà giữ chặt một quả bóng bay nhem nhuốc. Dường như bệnh tình của bà đã tự thuyên giảm, đôi mắt nhìn đã có hồn, không còn đờ đẫn hoang dại như trước. Thấy mẹ trong hình hài ấy, bao khát khao mong ngóng mẹ bấy nhiêu năm trong tôi vụt tắt nhường chỗ cho nỗi thất vọng, buồn tủi tràn trề trước sự dè bỉu, trêu trọc của bọn trẻ trong làng đang kéo đến nhà tôi mỗi lúc một đông. Trong khi đó bà nội tôi rất vui bởi sự trở về của mẹ điên đã giúp bà trút bỏ được nỗi day dứt trong lòng bấy lâu nay…

Seo Dúa: - Ôi…dì Seo Mỷ ơi, đúng là con dâu, là mẹ thằng A Tủa thật rồi… Khổ, bao nhiêu năm lưu lạc hôm nay mới về được đến nhà … Cảm ơn trời đất, cảm ơn thần núi, thần rừng…

Seo Mỷ: - Thật là vui quá, vui quá…Làm thế nào mà bố A Tủa tìm được cháu dâu về đấy?

Bố A Tủa: - Cũng là tình cờ thôi dì ạ…Hôm vừa rồi, cô Sùng Máy con ông A Páo trưởng bản làm ở cái hội phụ nữ tỉnh đi công tác vùng ấy nhìn thấy ngờ ngợ đến nói chuyện thì nhận ra mẹ A Tủa. Cô ấy báo cho ông A Páo nhắn cháu xuống đón về.

Seo Mỷ: - Thế bệnh tình cháu dâu đã khá hơn chưa ?

Bố A Tủa: - Xem ra cũng đỡ nhiều rồi, cháu thấy không còn lảm nhảm lúc khóc, lúc cười nữa, nhưng vẫn ngơ ngơ ngác ngác như con nai lạc … Cháu cũng đã đưa mẹ A Tủa vào bệnh viện kiểm tra, các bác sỹ bảo là bệnh đã giảm rõ rệt, đưa về sống cùng người thân, dần dần bệnh sẽ tự hết. Mấy hôm nay cô ấy lẩm bẩm nhắc tên A Tủa suốt…(quay ra gọi A Tủa) - A Tủa …A Tủa à…mẹ về rồi, ra với mẹ đi con…

Seo Mỷ: - Ấy…từ từ …để xem mẹ A Tủa có nhận ra nó trong số bọn trẻ này không nhé. – Mẹ A Tủa à…xem đứa nào là A Tủa nảo…

Dẫn chuyện: Nghe bà Seo Mỷ gọi, mẹ tôi cuống cuồng nhìn trong đám trẻ để tìm con trai. Có lẽ do tình yêu và linh cảm mách bảo mà mẹ đã nhận ngay ra tôi. Bà giơ quả bóng bay dúi dúi vào tay tôi và lắp bắp gọi tên tôi…

Bà mẹ điên: - A Tủa ….A Tủa …con trai…

Seo Dúa: - (Cười) - Ừ… đúng rồi A Tủa đấy…con trai lớn rồi đấy

Bà mẹ điên: - A Tủa ….A Tủa …bóng….bóng…bóng bay…đẹp? Cho A Tủa đấy….

A Tủa: - Đồ điên kinh tởm này …, tôi không thèm…Này thì bóng này …(tiếng động quả bóng nổ) – Cút ngay ra kia, đừng có lại gần tôi…Bà nội à…Không phải, đây không phải là mẹ cháu, (khóc ) cháu bắt đền bà… cháu không thèm con mẹ điên này…

Seo Dúa: - Ấy …A Tủa, không được nói thế chứ, chẳng qua là mẹ cháu bị ốm, bị lạc xuống tận dưới xuôi giờ mới về được đấy. Mẹ cháu vẫn nhớ A Tủa nhiều mà…

Bố A Tủa: - Kìa … A Tủa, sao cứ đứng mãi thế…ra với mẹ đi con.

A Tủa: - Không, …con không có người mẹ như thế này! Mẹ của con chết rồi…phải đuổi mụ điên này ngay, con không sống cùng mụ ấy đâu…hu …hu…

Dẫn chuyện: Thế là sau bao năm lưu lạc cuối cùng mẹ tôi cũng được đoàn tụ với gia đình. Cho rằng mẹ đã làm tôi xấu hổ, tôi thể hiện thái độ khinh thường, không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động gọi “mẹ”. Trong khi đó, mẹ tôi lại tỏ ra cam chịu, không dám hé miệng thậm chí còn có vẻ như muốn lấy lòng tôi...... Hồi đó gia đình tôi nghèo lắm, một năm thiếu ăn tới vài thán, bởi vậy bố tôi phải lên tỉnh làm thuê, ở nhà mẹ tôi cũng phải giúp bà làm việc. Dù bà nội đã hướng dẫn từng công việc rất cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng mẹ vẫn gây ra nhiều điều phiền toái…

Seo Mỷ: - Bác Sùng Dúa ơi…Bà nội thằng A Tủa ơi, có chuyện rồi…

Seo Dúa: - Có chuyện gì mà hớt hải thế dì Seo Mỷ?

Seo Mỷ: - Đây, em trả bác mẹ thằng A Tủa, nó vừa cắt lúa ruộng nhà A Khua làm cỏ cho bò, ngƣời ta đang làm ầm lên kia kìa…

Seo Dúa: - Cái con mẹ điên này, bảo đi cắt cỏ bò sao mày lại đi cắt lúa nhà người ta thế này?

Bà mẹ điên: - Ơ…cái cỏ này bò ăn được mà, ngoài kia nhiều lắm…để tôi đi cắt nữa nhé…

Seo Dúa: - Cắt cắt cái gì, cái con mẹ điên này, đã chỉ bảo từng tý một, thế mà mày vẫn không phân biệt được cỏ và lúa à…Tù ơi, bây giờ thì lấy gì ra mà đền.

Seo Mỷ: - Thôi bác ạ, cũng vì mẹ A Tủa chưa khôn hẳn, nên mới xảy ra việc này...Thôi, để em sang nhà A Khua nói nó thông cảm cho hoàn cảnh nhà mình.

Seo Dúa: - Khổ thế đấy dì Seo Mỷ à, làm cái gì thì hỏng cái ấy, thật là chán cái con mẹ điên này quá.

A Tủa: - Ai bảo bà nội với bố cháu cứ cố đƣa nó về nhà, cỏ với lúa cũng không phân biệt được, đúng là đồ lợn…

Seo Dúa: ( tát A Tủa một cái) – Thằng ngu, mày nói cái gì đấy ? Có điên dại cũng là mẹ đẻ ra mày đấy. Bà phải cho mày một trận để mày biết cái lý làm người nhé.

Bà mẹ điên: - Không,… không đánh A Tủa ….đánh tôi…đánh tôi…

Seo Dúa: - Cái con mẹ điên này tránh ra, không phải che cho nó…

Seo Mỷ: - Đấy, mẹ A Tủa khôn dần rồi đấy, cũng biết thương, biết xót con ra phết đấy chứ.

Seo Dúa: - Ấy …công việc thì chả ra đâu vào đâu, nhưng được cái nết thương quý thắng A Tủa lắm, cho cái gì ăn là thế nào cũng để dành cho con. Thế mà thằng A Tủa nó chẳng bao giờ hỏi han đến mẹ, đã thế nhiều lúc còn nói hỗn. Có hôm tôi giận quá đánh thằng A Tủa mấy roi mà nó nhảy vào che chắn bảo vệ cho con đấy dì ạ!

Dẫn chuyện: Năm tôi học lớp bốn, một hôm trời bất chợt đổ mưa, bà nội bảo mẹ đi đón tôi từ lớp về. Trên đường đi chắc mẹ tôi bị ngã nhiều lần nên đấu tóc, quần áo lấm lem bùn đất trông rất buồn cười. Thấy mẹ tôi trong hình hài như vậy, thằng A Lù cầm đầu một lũ bạn trong bản bắt chước dáng mẹ tôi rồi dè bỉu, trêu trọc tôi.

A Lù : - A Tủa, A Tủa à… …mẹ điên của mày cũng biết đi đón mày này. ..Ha, ha…Chúng mày ơi, trông mẹ điên của thằng A Tủa này, xinh như con khỉ tắm bùn…ha …ha …ha

Tiếng trẻ em cười nói láo nháo: - Ôi con khỉ cầm ô kìa chúng mày ơi, ha…ha

- A Tủa đâu ra con khỉ mẹ che ô cho mà về kìa…

- Hô.. hô… trông mẹ thằng A Tủa buồn cười đến vãi cả tè..

A Lù: - ( giả giọng con gái) - A Tủa à, ôm cổ mẹ cõng về nào…ha…ha… À không… ( giả giọng con gái) Ra khỉ mẹ cõng về nào…

Tiếng trẻ em cười nói láo nháo: - Ha ….ha…trông thằng A Lù làm điệu bộ giống mẹ thằng A Tủa vãi chúng mày ơi…ha…ha…tao đến vỡ bụng mất thôi… ha….ha

A Tủa: - Thằng chó A Lù kia, mày quá đáng rồi đấy nhé, tao phải cho mày biết tay.

A Lù: - Ôi!.. sợ quá…sợ thằng con mụ điên quá …ha …ha..Chúng mày ơi thằng A Tủa chắc là cũng có cái máu điên giống mẹ nó…ha …ha…

Dẫn chuyện: Tôi như ngồi trên đống lửa, tức giận vì mẹ làm tôi xấu hổ, tôi càng điên tiết với thằng A Lù và những trò giễu cợt mà nó bày ra. Không kìm được nỗi uất ức, tôi xông vào quyết ăn thua với nó. Thế nhưng, tôi nhỏ bé, vốn không phải là đối thủ của thằng A Lù nên bị nó đè ra đấm túi bụi. Đúng lúc này mẹ điên xông tới hai tay nhấc bổng thằng A Lù lên, quăng nó vào vũng nước,rồi đỡ tôi dậy che ô đưa tôi về.

Sợ hãi và tức tối, thằng A Lù chạy nhanh về nhà gọi mấy anh lớn nhà nó chặn đường trả thù chúng tôi.

Anh A Lù: - Chúng mày chặn đường mẹ con mụ điên này lại. A Lù cho mày xử lý thằng con, còn bọn tao trừng trị con mẹ điên…

Bà mẹ điên: - Không đánh…, không đƣợc đánh A Tủa… …

(tiếng động đánh đập, chửi rủa, tiếng kêu cứu, rên la đau đớn…)

A Tủa: - Ối dân bản ơi cứu chúng tôi với…cứu…(Tiếng dân bản: - Đánh người, đánh người, mấy thằng kia dừng lại…

- Sao lại đánh người điên thế kia…

- Gọi công an Giàng Kỷ ngay

Anh A Lù: - Thôi, chúng mày …, dân bản kéo đến rồi, chuồn nhanh không công an xã đến bây giờ là lôi thôi đấy.

Bà mẹ điên: - A Tủa…A Tủa không bị đau …không đau…tốt… tốt… nó đi rồi… về nhà thôi….

A Tủa: - Ôi mẹ ! …Mẹ ơi…(khóc) …Mẹ sao thế này ….

Bà mẹ điên: - Ừ….- (cười ngây ngô, thích thú)

Dẫn chuyện: Tiếng gọi mẹ đầu tiên trong đời bật ra khỏi miệng khi tôi nhìn thấy mẹ điên đầu chảy máu, mặt mày bầm dập, thâm tím vì đã lấy thân che chở cho tôi. Tôi chợt hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo. Khi con trai của mẹ gặp hiểm nguy,mẹ sẵn sàng xả thân bảo vệ….

Thời gian trôi nhanh như gió thổi qua nương, tôi học xong trung học cơ sở rồi tiếp tục lên huyện học THPT với ước mong sau này trở thành bác sỹ để chữa lành bệnh điên cho mẹ. Bố tôi vẫn phải đi làm xa, bà nội đã già, nên mọi liên lạc hay tiếp tế…hỗ trợ tôi đều do mẹ điên đảm nhận. … Dù phải rất vất vả để nhớ được hơn chục cây số đường rừng hiểm trở, dù nắng hè bỏng rát hay mùa đông sương sa giá lạnh mẹ không bao giờ nề hà. Bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Tình mẫu tử đã cho mẹ tôi sức mạnh để vượt qua tất cả. Ngày tôi tốt nghiệp PTTH, mẹ lên đón và giúp thu dọn đồ dùng cá nhân ở ký túc xá. Khi về đến cánh rừng đào dại, cách bản chừng hai cây số chúng tôi dừng chân tạm nghỉ. Sau khi ăn ngon lành những trái đào rừng do mẹ chọn hái, tôi ngả người trên thảm cỏ và thiếp đi ngon lành… Thời kỳ này vùng cao quê tôi đang vào mùa mưa lũ, bởi vậy đang mơ màng, bỗng nghe tiếng sấm ầm ì, tôi vùng dậy và giục mẹ tôi về…

A Tủa: - Mẹ…Mẹ à…phải về thôi…sắp mưa to rồi…

Bà mẹ điên: - Tôi hái đào…Nhiều lắm….cho A Tủa mà…

A Tủa: - Mẹ à, thôi…đừng hái đào dại nữa, cái mưa nó đã đến dãy Khau Phạ rồi, mình phải về nhanh không có cái lũ nó đến đến là không kịp qua suối đâu…

Dẫn chuyện: Khi chúng tôi về đến con suối trước bản, thì trời đổ mưa lớn . Dòng suối rộng chừng hơn 50 mét bắt đầu chuyển màu, cuốn theo nhiều rác rưởi, cây, củi… báo hiệu lũ từ thượng nguồn đã về. Thấy trời sắp tối mà mưa ngày càng nặng hạt lại không có chỗ trú ẩn, nên chúng tôi quyết định vượt suối.

A Tủa: - Nƣớc mới đến đầu gối, hãy còn lội được…Mẹ … …mình đi nào…

Bố A Tủa: - A Tủa à, con và mẹ phải nhanh lên…lũ đang về đấy…

(Tiếng gọi trên bờ): - Nhanh lên, hai ngƣời nhanh lên nào…

A Tủa: - Mẹ à…Bố và bà con trong bản thấy mưa to, lũ về đã ra đón mẹ con mình bên kia suối rồi, mẹ cố gắng nhé…

Dẫn chuyện: Chúng tôi vượt quá nửa dòng suối thì lũ bắt đầu tràn về. Dường như cái lạnh buốt cùng tiếng réo gầm của dòng lũ đã đưa mẹ trở lại ký ức kinh hoàng năm xưa. Và có lẽ nỗi sợ hãi trước mối hiểm nguy cận kề giữa cái sống và cái chết đã đánh thức bản năng con người, khiến bà trở nên tỉnh táo, nhanh nhẹn khác thường…

Bà mẹ điên: - Tù ơi…Nước lên nhanh và chảy xiết quá, …A Tủa đi nhanh nào…

A Tủa: - Mẹ, mẹ… đừng sợ… bám chắc vào A Tủa nhé…, sắp đến bờ rồi…đừng sợ…

Bố A Tủa: - A Tủa, nước đến ngực rồi, …bắt lấy cái dây để mọi người kéo vào…

(Tiếng gọi trên bờ): - A Tủa, nhanh lên lũ ống về đến đây rồi

- A Tủa, đá và cây to trôi về nhiều lắm …Nguy hiểm quá A Tủa ơi…

A Tủa: - Mẹ…đừng để cái nước nó đẩy đi nhé…

Bà mẹ điên: - Kìa….A Tủa, cái bè củi nó cuốn vào sợi dây rồi, gỡ ra nhanh đi con

A Tủa: - Con thấy rồi, mẹ bám chắc vào cái dây nhé, để con đẩy bè củi ra…

Bà mẹ điên: - Kìa…Tù ơi, cây gỗ to quá…nó đang lao vào con kìa…( mẹ điên đẩy con vào bờ rồi lấy thân mình chắn cây gỗ) A Tủa,…vào bờ đi con …Tù ơi!….

A Tủa: - Không …không….mẹ…mẹ ơi…cứu…cứu mẹ tôi với… bố ơi…cứu.. cứu

mẹ….Mẹ ơi…ơi…ơi…

Dẫn chuyện: Chỉ còn cách bờ chừng vài mét, khi tôi đang còn lúng túng cố gỡ nhanh sợi dây kéo bị mắc vào một bè củi trôi lềnh bềnh để thoát hiểm, thì một cây gỗ to theo dòng lũ dữ tiếp tục lao như tên bắn về phía chúng tôi. Tôi sững người chưa kip kêu thì nhanh như cắt mẹ buông sợ dây kéo, đẩy mạnh tôi vào phía bờ rồi lấy thân mìnhchắn cho tôi khỏi cú đâm trực diện của cây gỗ…Tôi thoát chết trong gang tấc…còn mẹ tôi bị dòng lũ dữ cuốn đi … Hai ngày sau, xác của mẹ tôi được tìm thấy cách bản vài cây số. Sau đám tang của mẹ, tôi thẫn thờ như người mất hồn và luôn tự dằn vặt cho mình là nguyên nhân làm mẹ chết …

Bố A Tủa: - A Tủa à, chuyện đã qua rồi, phải mạnh mẽ lên, đừng ủ rũ như con gà gặp mưa thế chứ.

A Tủa: - Bố ơi…con ân hận quá. Giá như hôm trước con không ngủ thiếp đi ở rừng đào thì chắc chắn sẽ không gặp lũ… Mẹ ơi…chính là con đã cướp đi cuộc sống của mẹ rồi…hu …hu…

Bố A Tủa: - Thôi mà, A Tủa à, đừng tự trách mình nữa ! Không phải lỗi do con đâu. Ông trời chỉ cho mẹ con ở với chúng ta đến đây thôi … Dẫu bệnh tật, nhưng mẹ đã rất hạnh phúc khi đƣợc nhìn thấy con khôn lớn … Cứ nhìn cái cách mẹ ngắm con học bài thì bố hiểu là mẹ con mong con thành đạt đến mức nào…Con hãy cố gắng để xứng đáng với sự hy sinh và tình yêu mà mẹ dành cho con…

A Tủa: - Hu…hu…

Seo Dúa: - A Tủa này, cái gói nhỏ này mẹ cháu luôn mang theo người có cái mũ, cái áo sơ sinh, cái vòng tay bằng bạc lúc bé của cháu … Mỗi khi nhớ cháu là mẹ cháu lại lấy ra hít lấy hít để …Cháu hãy giữ lấy làm kỷ niệm.

Dẫn chuyện: Sáu năm sau ngày đau buồn ấy, tôi tốt nghiệp đại học Y. Cầm tấm bằng bác sỹ trên tay, tôi lại rưng rưng nhớ đến mẹ. Trước khi đi nhận công tác ở một bệnh viện lớn, tôi lần ra mộ mẹ, đặt tờ tấm bằng trước mộ rồi thắp nén hương thì thầm với mẹ…

A Tủa: - Mẹ ơi!…A Tủa đã thực hiện được ước nguyện mà con đã hứa với mẹ rồi. Con cám ơn mẹ, cám ơn tất cả những việc làm đầy ý nghĩa của một ngƣời mẹ bệnh tật đã dành cho con. Tình yêu và sự hy sinh của mẹ đã giúp con thấu hiểu sâu sắc hơn tình mẫu tử, hiểu được đạo lý cuộc đời, cho con động lực và quyết tâm vươn lên trong cuộc sống. Dẫu sau này không còn được chữa bệnh cho mẹ nữa, nhưng con sẽ mang theo tình yêu của mẹ để chữa lành cho những bà mẹ điên khác, đem lại hạnh phúc cho những mảnh đời bất hạnh. Ở trên trời…mẹ có thể mỉm cười và yên tâm mẹ nhé…Mẹ ơi…..!

 ( Nền nhạc bài hát “ Từ trên đỉnh núi ” )

 Hết

Bài liên quan
Đọc tiếp

(0) Bình luận
Nổi bật VOVLIVE
Thủ tướng yêu cầu khẩn trương tháo gỡ vướng mắc cho các công trình trọng điểm
Thủ tướng nhấn mạnh, khối lượng công việc triển khai năm 2024 là rất lớn, đòi hỏi các các bộ, ngành, địa phương cần tích cực, quyết liệt hơn nữa, tập trung tháo gỡ các khó khăn, vướng mắc.
Mới nhất